tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 11: Mũi Kim Bọc Nhung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau ngày hẹn hò cuối cùng, Tuấn Khang không liên lạc với An Hạ. Cả ngày Chủ nhật trôi qua trong im lặng. An Hạ tự trấn an mình rằng có lẽ anh đang bận chuyện gia đình, nhưng nỗi bất an hôm trước vẫn không tan đi, nó lơ lửng trong không khí như một đám mây báo bão.

Sáng thứ hai, khi cô đang ở trong thư viện, cô nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ.

"Alo, An Hạ phải không cháu?" Giọng một người phụ nữ trung niên, dịu dàng và sang trọng vang lên.

"Dạ, cháu là An Hạ ạ. Xin hỏi ai đầu dây ạ?"

"Ta là Lan, mẹ của Tuấn Khang đây."

An Hạ khựng lại, tim đập thót một cái. "Dạ... cháu chào bác ạ."

"Cháu đang ở trường à? Ta có thể gặp riêng cháu một lát được không? Ta muốn tâm sự với cháu vài chuyện. Chúng ta gặp nhau ở quán trà đối diện cổng trường nhé." Giọng bà Lan vô cùng thân mật, không cho người ta có cơ hội từ chối.

An Hạ bước vào quán trà với một trái tim nặng trĩu. Bà Lan đã ngồi đợi sẵn ở một góc yên tĩnh. Bà vẫn vậy, xinh đẹp, quý phái, nụ cười trên môi luôn đúng mực.

"Cháu ngồi đi, đừng căng thẳng," bà nói, tự tay rót cho cô một tách trà hoa cúc. "Ta gọi cháu ra đây không phải để làm khó cháu đâu."

Bà bắt đầu bằng những lời khen ngợi. "Cháu quả là một cô gái tốt, rất lễ phép và có tài. Ta hiểu vì sao thằng Khang nhà ta lại yêu quý cháu đến vậy. Ở bên cạnh cháu, nó trông vui vẻ và sống thật hơn rất nhiều."

Những lời nói ấm áp của bà khiến sự phòng bị của An Hạ vơi đi phần nào. Cô đã nghĩ sai cho bà ấy rồi sao?

Nhưng rồi, bà Lan thở dài một tiếng, câu chuyện bắt đầu rẽ sang một hướng khác.

"Nhưng cháu à, Khang nó không chỉ là một chàng trai bình thường. Nó là con trai trưởng của Trần gia, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn T&K. Trách nhiệm trên vai nó rất nặng nề."

Bà nhẹ nhàng đẩy một tập hồ sơ được đặt sẵn trên bàn về phía An Hạ. "Cháu xem đi."

An Hạ ngập ngừng mở ra. Bên trong là hồ sơ nhập học của một trường đại học kiến trúc và kinh doanh hàng đầu ở Mỹ, với tên của Tuấn Khang. Kèm theo đó là một bản kế hoạch chi tiết về con đường sự nghiệp của anh trong vòng mười năm tới: du học, thạc sĩ, thực tập ở các chi nhánh nước ngoài, và cuối cùng là trở về tiếp quản vị trí tổng giám đốc. Một con đường được trải thảm, xán lạn và không có một kẽ hở nào.

"Đây là tương lai mà gia đình bác đã vạch ra cho nó. Một tương lai ở một đẳng cấp khác," bà Lan nói, giọng vẫn rất nhẹ nhàng.

Rồi bà nhìn An Hạ, ánh mắt đầy vẻ áy náy nhưng lại vô cùng sắc bén. "Bác thấy từ khi yêu cháu, nó đã thay đổi. Nó lơ là việc học kinh doanh, chống đối bố nó, chỉ muốn chìm đắm trong cái thế giới nghệ thuật của hai đứa. Tình yêu của tuổi trẻ rất đẹp, bác hiểu. Nhưng nếu tình yêu đó lại trở thành vật cản cho tương lai của một người đàn ông, khiến anh ta quên đi trách nhiệm của mình, thì nó lại biến thành một gánh nặng."

Mỗi lời nói của bà như một mũi kim, châm sâu vào trái tim An Hạ.

"Bác không chê cháu nghèo, cũng không chê cháu không có tài. Bác chỉ thương con trai mình. Nó đang phải đứng giữa tình yêu và trách nhiệm, rất đau khổ. Mà một người đàn ông khi phải lựa chọn, sớm muộn gì cũng sẽ phải chọn trách nhiệm thôi."

Bà đặt tay lên tay An Hạ, bàn tay bà mềm mại nhưng lại mang một sức nặng vô hình. "Cháu là một cô gái thông minh và tốt bụng. Bác tin cháu biết điều gì là tốt nhất cho Tuấn Khang. Đôi khi, yêu một người, không phải là giữ họ lại bên cạnh mình, mà là để họ được bay trên bầu trời thuộc về họ."

Bữa nói chuyện kết thúc. An Hạ rời khỏi quán trà như một người mất hồn. Bà Lan không hề nói một lời mắng nhiếc, không hề đưa ra một đồng nào. Bà đã dùng chính tình yêu của An Hạ để làm vũ khí, biến cô thành người có lỗi, biến cô thành gánh nặng của Tuấn Khang.

Cô đi lang thang trên đường phố. Lời nói của bà Lan cứ vang vọng trong đầu. Có phải cô ích kỷ quá không? Có phải vì cô mà anh đang phải chống đối lại cả gia đình, từ bỏ cả một tương lai xán lạn?

Nỗi đau và sự mặc cảm tội lỗi bao trùm lấy cô. Cô bắt đầu tin rằng, có lẽ, cách yêu tốt nhất mà cô có thể dành cho anh, chính là rời xa anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.