Cuộc nói chuyện với bà Lan đã để lại trong lòng An Hạ một vết thương âm ỉ. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, cố gắng tin vào tình yêu của Tuấn Khang, nhưng những lời nói của mẹ anh cứ như một đám mây đen, che phủ lấy tâm trí cô.
Và rồi, cơn bão thực sự đã ập đến.
Sáng hôm đó, tin tức tài chính chấn động cả thành phố: Tập đoàn T&K, một trong những đế chế kinh doanh vững mạnh nhất, đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng. Một dự án đầu tư lớn ở châu Âu thất bại, cùng lúc đó, một quỹ đầu tư nước ngoài đối thủ đang âm thầm thâu tóm cổ phiếu với ý đồ chiếm quyền kiểm soát. Cổ phiếu của T&K lao dốc không phanh.
Cả trường đại học xôn xao. Tên của Tuấn Khang và gia đình anh được nhắc đến ở khắp mọi nơi. Bong bóng màu hồng của cuộc sống sinh viên đã vỡ tan, thay vào đó là hiện thực tàn khốc của thế giới thương trường.
An Hạ lo lắng gọi cho Tuấn Khang, nhưng anh không bắt máy. Cô chỉ nhận được một dòng tin nhắn trả lời vội vã sau đó vài tiếng: "Anh đang ở công ty. Có chút chuyện. Đừng lo."
Nhưng làm sao cô có thể không lo lắng được?
Cuộc sống của Tuấn Khang thay đổi 180 độ chỉ sau một đêm. Anh bị bố mình kéo ra khỏi giảng đường đại học, ném thẳng vào tâm bão. Chàng nhiếp ảnh gia mơ mộng ngày nào giờ phải mặc vest, thắt cà vạt, ngồi trong những phòng họp căng thẳng từ sáng đến đêm. Gương mặt anh không còn vẻ thảnh thơi, thay vào đó là sự mệt mỏi và áp lực nặng nề. Anh phải học cách đọc những bản báo cáo tài chính dày cộp, phải tham gia vào những cuộc đàm phán cân não.
Anh gần như không có thời gian để thở. Khoảng thời gian duy nhất anh có thể liên lạc với An Hạ là những dòng tin nhắn ngắn ngủi vào lúc nửa đêm.
"Hôm nay anh không gặp em được. Anh bận." "Anh mệt lắm. Em ngủ sớm đi nhé." "Xin lỗi em."
Những cuộc gặp gỡ của họ cũng trở nên vội vã và nặng nề. Họ chỉ có thể gặp nhau vài phút ngắn ngủi ở quán cà phê gần công ty anh. Anh luôn đến trong tình trạng mệt mỏi, mắt thâm quầng, và điện thoại thì reo liên tục. Anh không thể kể cho cô nghe chi tiết về cuộc khủng hoảng, vì đó là bí mật kinh doanh. Anh chỉ có thể nói: "Công ty đang có chút rắc rối."
Sự xa cách của anh, đối với An Hạ, lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Qua lăng kính của những lời nói của bà Lan, cô diễn giải mọi thứ theo một chiều hướng đau lòng. Sự mệt mỏi của anh không chỉ vì công việc, mà còn vì phải gánh thêm gánh nặng tình cảm là cô. Sự xa cách của anh là vì anh đang nhận ra thế giới của họ thực sự khác biệt. Mỗi một tin nhắn "anh bận" của anh, trong tai cô lại nghe như "anh không muốn gặp em".
Cô cảm thấy mình thật vô dụng. Cô không thể giúp gì cho anh, không thể chia sẻ gánh nặng cùng anh. Cô chỉ có thể đứng nhìn anh một mình chiến đấu. Và tệ hơn, cô cảm thấy sự hiện diện của mình, vào lúc này, lại chính là một rắc rối thêm cho anh.
Một buổi tối, vì quá lo lắng, An Hạ đã tự tay hầm một bình canh tẩm bổ, mang đến trước cổng tòa nhà T&K với hy vọng có thể gặp anh một lát. Cô đứng đợi rất lâu dưới cơn mưa phùn lất phất.
Cuối cùng, cô thấy anh bước ra. Anh đi cùng bố mình và vài vị giám đốc khác, gương mặt ai cũng đăm chiêu. Anh khoác lên mình một khí chất doanh nhân lạnh lùng, trưởng thành mà cô chưa bao giờ thấy.
Anh nhìn thấy cô đứng ở phía xa. Ánh mắt anh thoáng một nét dịu dàng, nhưng rồi lại nhanh chóng bị che đi bởi sự mệt mỏi. Bố anh nói gì đó, và anh chỉ có thể gật đầu với cô một cái thật khẽ, rồi vội vã bước vào chiếc xe đang chờ sẵn.
Chiếc xe lao đi, bỏ lại An Hạ đứng một mình trong màn mưa đêm lạnh lẽo. Bình canh trong tay cô, đã nguội ngắt.
Giây phút đó, cô chợt hiểu ra. Anh đã thuộc về thế giới đó. Một thế giới của quyền lực, của trách nhiệm, một thế giới mà cô không có chỗ đứng.
Những lời của bà Lan lại vang lên trong đầu cô, rõ ràng và đau đớn: "Đừng trở thành vật cản trên con đường của nó."
Có lẽ bà ấy đã đúng. Tình yêu của cô, vào lúc anh cần tập trung nhất, lại trở thành một sự phiền nhiễu.
Cô quay người, lẳng lặng đi về. Bóng lưng cô nhỏ bé, cô độc giữa màn đêm. Một quyết định đau đớn, đang dần hình thành trong trái tim đã tan vỡ của cô.