tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 13: Sự Lựa Chọn Tàn Nhẫn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, Tuấn Khang gần như biến mất khỏi cuộc sống của An Hạ. Anh không đến trường, không tham gia sinh hoạt câu lạc bộ. Những cuộc gọi của cô thường không được trả lời, và tin nhắn chỉ nhận lại những dòng hồi âm ngắn ngủi, vô hồn sau nhiều giờ đồng hồ.

An Hạ cảm nhận được một sự đứt gãy rõ rệt. Mỗi ngày trôi qua, khoảng cách giữa họ lại như bị nới rộng thêm một chút. Nỗi đau và sự tủi thân sau cuộc nói chuyện với bà Lan, kết hợp với sự xa cách của anh, đang dần dần đóng băng trái tim cô. Cô ngừng chủ động liên lạc, chỉ im lặng chờ đợi.

Trong khi đó, Tuấn Khang đang sống những ngày tháng địa ngục nhất của đời mình. Anh bị cuốn vào một cơn lốc của những cuộc họp, những con số và những chiến lược kinh doanh mà anh không hề có hứng thú. Anh phải học cách che giấu cảm xúc, khoác lên mình bộ mặt lạnh lùng, quyết đoán của một người thừa kế.

Anh nhớ An Hạ đến quay quắt. Anh nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ sự bình yên khi ở bên cạnh cô. Nhưng mỗi khi định gọi cho cô, anh lại bị những bản báo cáo tài chính, những cuộc gọi từ đối tác kéo trở lại thực tại tàn khốc. Anh cảm thấy mình đang bị xé làm đôi.

Cuối tuần đó, khi anh vừa trở về nhà sau một ngày dài đàm phán, một cuộc họp gia đình khác đã chờ đợi anh. Lần này, không khí còn nặng nề hơn trước.

"Tình hình không khả quan," ông Trần Nguyên nói, giọng nói mệt mỏi chưa từng thấy. "Quỹ đầu tư Vulture của nước ngoài đã chính thức gửi đề nghị thâu tóm. Họ đang dùng mọi cách để ép giá cổ phiếu của chúng ta xuống. Nếu tuần tới không có giải pháp, chúng ta sẽ mất quyền kiểm soát T&K."

Tuấn Khang siết chặt nắm tay. Anh đã cố gắng hết sức, nhưng kinh nghiệm non nớt của anh không thể nào chống lại được những con cá mập tài chính quốc tế.

Lúc này, bà Lan mới lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại chứa một sức nặng vô hình. "Chủ tịch Lâm của tập đoàn Đại Tín vừa gọi cho mẹ. Họ vẫn giữ nguyên lời đề nghị. Chỉ cần con gật đầu, dòng vốn của họ sẽ được chuyển đến ngay lập tức để ổn định giá cổ phiếu. Vulture sẽ không còn cơ hội nào nữa."

Tuấn Khang nhìn mẹ mình, ánh mắt gần như là van nài. "Mẹ, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"

"Cách khác là gì?" bà Lan hỏi ngược lại. "Là nhìn cơ nghiệp ba thế hệ của gia đình sụp đổ trong tay con sao? Hay là nhìn hàng ngàn nhân viên đã đi theo chúng ta bao nhiêu năm nay phải mất việc?"

"Con sẽ không bán mình để cứu công ty!" Tuấn Khang gầm lên, lần đầu tiên anh lớn tiếng với bố mẹ mình.

"Đây không phải là bán mình!" Ông Trần đập mạnh tay xuống bàn, khiến An Hạ giật mình. "Đây là TRÁCH NHIỆM! Con nhìn đi!"

Ông ném một tập tài liệu ra trước mặt anh. "Đây là danh sách các công ty con sẽ phải tuyên bố phá sản đầu tiên nếu T&K sụp đổ. Mười ngàn người! Con số đó chưa tính đến gia đình của họ! Con định nói với họ thế nào đây? Rằng vì tình yêu cá nhân của con mà họ phải ra đường sống sao? Con gánh nổi trách nhiệm đó không, hả?!"

Từng lời của bố anh như những nhát búa, nện thẳng vào lồng ngực anh. Tuấn Khang lảo đảo lùi lại, ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh nhìn vào những con số, những cái tên trong tập tài liệu. Anh nhìn vào gương mặt mệt mỏi của bố, ánh mắt kiên quyết của mẹ.

Anh đã thua. Thua một cách thảm hại.

Tình yêu của anh, dù lớn đến đâu, cũng không thể nào so sánh được với gánh nặng của hàng vạn con người này.

Sự phản kháng cuối cùng trong anh đã bị nghiền nát. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn. "Con... hiểu rồi."

Chỉ ba từ, nhưng nó đã định đoạt cho cả tương lai của anh, và đặt một dấu chấm hết cho tình yêu của anh.

Bà Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt cũng thoáng một nét đau lòng. "Tốt lắm. Cuối tuần này, chúng ta sẽ có một bữa tối chính thức với nhà họ Lâm để bàn chuyện đính hôn. Con chuẩn bị tinh thần đi."

Tuấn Khang không nói gì, lẳng lặng đứng dậy, bước ra khỏi phòng như một cái bóng.

Anh trở về căn hộ penthouse của mình. Nơi đây, mọi ngóc ngách đều có hình bóng của An Hạ. Anh nhìn vào những bức ảnh anh đã chụp cô treo trên tường. Cô đang cười, nụ cười trong veo và không chút ưu phiền.

Nước mắt anh bắt đầu rơi. Anh biết, để giữ được nụ cười đó, để bảo vệ cô khỏi thế giới tàn nhẫn của anh, anh phải tự tay đẩy cô ra xa. Anh phải trở thành kẻ phản diện trong chính câu chuyện tình yêu của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.