tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 3: Lời Hẹn Dưới Cơn Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự e dè ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho một sự gắn kết tự nhiên. Tuấn Khang, chàng thiếu gia vốn nổi tiếng lạnh lùng và khó gần, giờ đây lại như biến thành một người khác mỗi khi ở bên cạnh An Hạ.

Anh bắt đầu những hành động theo đuổi có phần vụng về nhưng lại vô cùng chân thành. Anh sẽ tìm cớ đến thư viện vào đúng khung giờ mà anh biết cô hay ở đó, giả vờ tình cờ ngồi cùng bàn, rồi lại im lặng đọc sách cả buổi chỉ để được ở gần cô. Anh sẽ mua hai ly trà sữa, nói rằng "tiện đường mua luôn", rồi lại đưa cho cô một ly với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng vành tai thì đã hơi ửng đỏ.

An Hạ nhận ra hết những hành động đó. Cô vừa thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy ấm áp. Lần đầu tiên, có một người con trai kiên nhẫn và trân trọng thế giới riêng của cô đến vậy.

Tình cảm của họ có một bước tiến lớn vào một buổi chiều cuối tuần.

Hôm đó, An Hạ có hẹn đi tìm tư liệu ở một hiệu sách cũ trên đường Trần Nhân Tôn. Tuấn Khang, bằng một cách nào đó, đã biết được lịch trình của cô. Anh nhắn tin cho cô: "Mình cũng đang định đến khu đó chụp vài tấm ảnh. Đợi mình đi cùng được không?"

An Hạ mỉm cười, đồng ý.

Nhưng khi họ vừa ra khỏi cổng trường, bầu trời đang trong xanh bỗng dưng sầm lại. Mây đen kéo đến, và một cơn mưa rào bất chợt trút xuống. Cơn mưa đầu mùa của Sài Gòn luôn bất ngờ và dữ dội như vậy.

"Chết rồi, mình không mang ô!" An Hạ kêu lên, vội vàng đưa chiếc túi xách lên che đầu.

Tuấn Khang không nói gì, nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, một chiếc áo khoác kaki màu be đơn giản. Anh giương nó lên cao, tạo thành một mái che tạm thời che cho cả hai.

"Đi thôi!" Anh nói, rồi kéo tay cô chạy về phía trạm xe buýt gần đó.

Dưới tấm áo khoác, khoảng cách giữa họ gần đến mức An Hạ có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi hương nam tính nhẹ nhàng tỏa ra từ người anh. Cô có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đang đập loạn nhịp, át cả tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài.

Họ đứng trú mưa dưới mái hiên của trạm xe buýt. Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt. Dòng xe cộ bên ngoài hối hả lướt qua, tạo thành những vệt sáng nhòe nhoẹt.

"Xin lỗi nhé, tại mình mà bạn bị ướt hết cả," An Hạ áy náy nói, nhìn vào một bên vai áo sơ mi của anh đã thấm đẫm nước mưa.

Tuấn Khang chỉ lắc đầu. "Không sao. Lâu lắm rồi mình mới được tắm mưa." Anh nhìn ra màn mưa trắng xóa, ánh mắt có chút xa xăm. "Hồi bé mình rất thích tắm mưa. Nhưng lớn lên rồi, lại không được phép nữa. Mẹ mình nói, làm vậy trông rất lôi thôi và không giống con nhà gia giáo."

An Hạ im lặng. Cô hiểu, đằng sau sự giàu có của anh là biết bao nhiêu quy tắc và sự gò bó.

"Vậy hôm nay, coi như chúng ta cùng nhau phá lệ một lần," cô mỉm cười, chìa tay ra hứng những giọt mưa mát lạnh.

Nụ cười của cô dưới màn mưa, trong trẻo và rạng rỡ, khiến Tuấn Khang ngẩn ngơ. Anh bất giác đưa chiếc máy ảnh của mình lên.

Tách.

Anh đã chụp lại được khoảnh khắc đó.

"Lại chụp lén," An Hạ lườm anh, nhưng trong ánh mắt không có sự giận dữ.

"Vì đẹp quá," anh đáp một cách thành thật.

Mưa bắt đầu ngớt dần. Tuấn Khang nhìn cô, rồi bất chợt hỏi: "An Hạ này... cuối tuần sau, bạn có rảnh không?"

"Chắc là có. Có chuyện gì sao?"

"Mình... mình muốn mời bạn đi xem một buổi triển lãm tranh. Chỉ hai chúng ta thôi."

Lời mời của anh, dù có chút ngập ngừng, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Đây không còn là những cuộc gặp gỡ "tình cờ" nữa. Đây là một lời hẹn hò chính thức.

An Hạ nhìn vào đôi mắt đầy vẻ mong chờ của anh. Cô thấy trong đó hình ảnh phản chiếu của chính mình. Cô biết, cô không thể trốn tránh tình cảm này được nữa.

Cô khẽ gật đầu. "Được."

Cơn mưa đã tạnh hẳn. Cầu vồng hiện ra ở phía chân trời. Giống như một lời chúc phúc, cho một lời hẹn hò, và cho một tình yêu sắp sửa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.