tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 5: Những Bí Mật Được Bật Mí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi hẹn hò ở làng gốm, mối quan hệ của An Hạ và Tuấn Khang đã trở nên vô cùng thân thiết. Họ không chính thức nói lời yêu, nhưng hành động của cả hai đã ngầm thừa nhận vị trí đặc biệt của đối phương trong lòng mình. Họ gần như dính lấy nhau như hình với bóng.

Tuấn Khang có thể dành cả buổi chiều ngồi trong phòng vẽ của khoa Thiết kế, lặng lẽ quan sát An Hạ tập trung vào tác phẩm của mình. Anh không làm phiền cô, chỉ đơn giản là ở đó, sự hiện diện của anh mang lại cho cô một cảm giác bình yên đến lạ. Còn An Hạ, cô bắt đầu bước vào thế giới nhiếp ảnh của Tuấn Khang, học cách phân biệt các loại ống kính, cách cảm nhận ánh sáng. Cô phát hiện ra, chàng trai lạnh lùng ít nói này lại trở nên vô cùng hoạt bát và say mê khi nói về đam mê của mình.

Sự tin tưởng giữa họ ngày một lớn dần, và đó là lúc những bí mật sâu kín nhất được hé mở.

Hôm đó, Tuấn Khang đưa An Hạ đến một nơi mà anh chưa từng đưa ai đến. Đó là một căn hộ penthouse ở tầng cao nhất của một tòa nhà ven sông Sài Gòn. Căn hộ có thiết kế tối giản, sang trọng, nhưng lại có phần lạnh lẽo vì không có hơi người. Một bức tường lớn trong phòng khách được dành trọn để treo những bức ảnh do chính anh chụp.

"Đây là... nhà của bạn à?" An Hạ choáng ngợp trước không gian rộng lớn và tầm nhìn bao quát cả thành phố.

"Đây là nơi bí mật của mình," anh đáp, một nụ cười buồn hiện trên môi. "Bố mẹ mình không biết nơi này. Mình mua nó bằng số tiền tự kiếm được từ việc bán ảnh và vài giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế. Đây là nơi duy nhất mình có thể thực sự là chính mình."

Anh dẫn cô đi xem từng bức ảnh. Anh kể cho cô nghe câu chuyện đằng sau chúng. Có bức ảnh chụp một cụ già bán vé số với nụ cười khắc khổ, có bức chụp một đứa trẻ đang chơi đùa dưới mưa, và có rất nhiều bức chụp những con hẻm, những góc phố cũ kỹ của Sài Gòn.

Và rồi, An Hạ nhìn thấy một góc riêng, nơi chỉ treo duy nhất ảnh của cô. Bức ảnh ở sân trường, bức ảnh dưới cơn mưa, và cả những khoảnh khắc đời thường mà anh chụp lén.

"An Hạ," Tuấn Khang quay sang nhìn cô, ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc. "Mình muốn nói với bạn một chuyện. Mình... là con trai của chủ tịch tập đoàn T&K, Trần Nguyên."

Dù đã mơ hồ đoán được thân phận của anh không tầm thường, An Hạ vẫn có chút sững sờ khi nghe chính anh thừa nhận. T&K là một trong những tập đoàn đa ngành lớn nhất cả nước.

"Bố mình luôn muốn mình kế thừa sự nghiệp của ông. Ông cho rằng nhiếp ảnh chỉ là một trò vô bổ, lãng phí thời gian. Việc mình theo học ngành kinh doanh, cũng là theo sự sắp đặt của ông. Cuộc sống của mình, từ trước đến nay, chưa bao giờ thực sự thuộc về mình."

Anh nhìn cô, trong mắt có một sự bất lực và mệt mỏi. "Nhưng từ khi gặp bạn, mình lại có cảm giác muốn đấu tranh. Bạn sống một cuộc sống không giàu có về vật chất, nhưng lại vô cùng tự do và giàu có về tâm hồn. Mình rất ngưỡng mộ điều đó."

Nghe những lời tâm sự của anh, An Hạ cảm thấy lòng mình quặn lại. Cô bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. "Tuấn Khang, mình hiểu mà."

Cô cũng chia sẻ câu chuyện của mình. "Gia đình mình không khá giả. Bố mẹ mình đã phải làm việc rất vất vả để cho mình được đi học, được theo đuổi đam mê. Vì vậy, mình luôn tự nhủ phải cố gắng thật nhiều, để sau này có thể báo đáp cho bố mẹ, để chứng minh rằng nghệ thuật cũng có thể tạo ra giá trị."

Họ cứ ngồi đó, giữa căn hộ sang trọng nhưng lạnh lẽo, nắm tay nhau và chia sẻ những gánh nặng sâu kín nhất. Lần đầu tiên, Tuấn Khang cảm thấy có người thực sự thấu hiểu mình, không phải vì thân phận thiếu gia, mà vì chính con người anh. Còn An Hạ, cô không còn cảm thấy khoảng cách giữa hai người nữa. Cô chỉ thấy một chàng trai đang khao khát được sống thật với đam mê của mình.

"Tuấn Khang," cô nói khẽ. "Dù sau này có thế nào, mình hy vọng bạn sẽ không bao giờ từ bỏ chiếc máy ảnh."

"Mình sẽ không," anh đáp, siết chặt tay cô hơn. "Và mình cũng hy vọng, bạn sẽ không bao giờ rời xa mình."

Trong khoảnh khắc đó, một lời hứa không lời đã được định ra. Họ không chỉ là người yêu, mà còn là tri kỷ, là người đồng hành sẽ cùng nhau đối mặt với những sóng gió đang chờ đợi ở phía trước. Tình yêu của họ, đã vượt qua sự khác biệt về vật chất, để tìm đến sự đồng điệu sâu sắc nhất của hai tâm hồn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.