tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 6: Khi Thiếu Gia Ốm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tối tâm sự ở căn hộ penthouse, mối quan hệ giữa An Hạ và Tuấn Khang đã không còn bất kỳ khoảng cách nào. "Yêu" là một từ mà cả hai đều chưa nói ra, nhưng nó hiện hữu trong từng ánh mắt, từng cử chỉ họ dành cho nhau. Tình cảm ấy không ồn ào, mãnh liệt, mà sâu sắc và dịu dàng, giống như một dòng nước ấm âm thầm chảy, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn đối phương.

Tuấn Khang dường như đã tìm thấy lý do để nổi loạn. Anh bắt đầu "lơ là" những buổi học kinh doanh khô khan để dành thời gian cho An Hạ. Họ cùng nhau đi xem kịch, cùng nhau tham dự các buổi workshop về nghệ thuật, cùng nhau khám phá những quán cà phê sách cũ kỹ ẩn mình trong những con hẻm sâu. Với An Hạ, thế giới của Tuấn Khang không còn đáng sợ, mà trở nên thú vị. Với Tuấn Khang, thế giới của An Hạ chính là sự tự do mà anh hằng ao ước.

Tình cảm của họ có lẽ sẽ cứ bình yên như vậy, nếu không có một sự cố nhỏ xảy ra.

Một buổi tối, Tuấn Khang đột nhiên bị sốt cao. Anh sống một mình trong căn hộ penthouse, không muốn gọi về nhà vì sợ bố mẹ sẽ lại cằn nhằn chuyện anh bỏ bê sức khỏe. Anh chỉ nhắn cho An Hạ một tin nhắn ngắn gọn: "Hôm nay mình hơi mệt, chắc không gặp bạn được."

An Hạ đọc tin nhắn, cảm thấy có chút bất an. Cô gọi lại cho anh mấy lần đều không được. Linh tính mách bảo có chuyện không lành, cô vội vàng mua một ít thuốc hạ sốt, nấu một nồi cháo hành gừng đơn giản rồi bắt taxi đến địa chỉ căn hộ mà anh đã từng đưa cô đến.

Cô bấm chuông cửa mấy lần không thấy ai trả lời, lòng càng thêm lo lắng. Cô thử vặn nắm cửa, không ngờ cửa lại không khóa.

Bên trong căn hộ, đèn đóm tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ thành phố hắt vào. An Hạ bật đèn lên, thấy Tuấn Khang đang nằm co ro trên ghế sofa, gương mặt đỏ bừng vì sốt, hơi thở nặng nề. Quần áo trên người anh vẫn là bộ đồ mặc đi học từ sáng.

"Trời ơi, Tuấn Khang!" cô hốt hoảng chạy tới, đặt tay lên trán anh. Nóng như lửa.

Cô vội vã đỡ anh dậy, đưa anh vào phòng ngủ. Cô giúp anh thay một bộ đồ ngủ thoải mái, lau người bằng nước ấm, rồi ép anh uống thuốc hạ sốt. Mọi hành động của cô đều rất tự nhiên, như một thói quen đã có từ lâu.

Tuấn Khang lúc này đã mơ màng, nhưng vẫn nhận ra được sự dịu dàng và lo lắng của cô. Anh cứ nắm chặt lấy tay cô không buông.

An Hạ ngồi bên cạnh giường, chờ cho anh hạ sốt. Cô nhìn quanh căn phòng ngủ của anh, rộng lớn, sang trọng nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, không có một chút hơi ấm của gia đình. Lòng cô khẽ nhói lên. Chàng trai này, có tất cả mọi thứ, nhưng lại cô đơn đến vậy.

Một lúc sau, thuốc có tác dụng, anh bắt đầu toát mồ hôi và hạ sốt dần. Anh chìm vào giấc ngủ. An Hạ đi xuống bếp, hâm lại nồi cháo. Khi anh tỉnh dậy, một tô cháo nóng hổi, thơm lừng mùi hành và gừng đã được đặt sẵn bên cạnh giường.

Anh yếu ớt ngồi dậy. "Sao... sao bạn lại ở đây?"

"Bạn không trả lời điện thoại, mình lo lắng nên đã đến xem thử," cô vừa nói vừa múc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến bên miệng anh. "Ăn một chút cho lại sức đi."

Tuấn Khang ngoan ngoãn ăn hết bát cháo. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên có người chăm sóc anh một cách tận tình như vậy. Không phải là sự chăm sóc của người giúp việc theo nhiệm vụ, mà là sự lo lắng xuất phát từ trái tim. Bát cháo hành đơn giản, nhưng lại là món ăn ngon nhất mà anh từng được ăn.

Sau khi ăn xong, anh nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng. "Cảm ơn bạn, An Hạ."

"Không có gì. Bạn bè thì phải chăm sóc cho nhau chứ," cô mỉm cười, nhưng lại né tránh ánh mắt của anh.

Anh khẽ kéo tay cô lại. "Không phải là bạn bè."

An Hạ sững người, nhìn anh.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói khàn đi vì ốm nhưng lại vô cùng chân thành. "Từ ngày đầu tiên gặp bạn dưới gốc cây ngân hạnh, mình đã biết, bạn không phải là một người bạn bình thường."

"An Hạ, làm bạn gái của mình nhé?"

Lời tỏ tình đến vào một lúc không thể ngờ tới nhất, không có hoa, không có nến, chỉ có một bát cháo hành và hai con người trong một căn phòng. Nhưng đối với An Hạ, đó lại là lời tỏ tình lãng mạn và chân thật nhất.

Cô không trả lời ngay. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc. Cô cúi xuống, đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

Nụ hôn đó, chính là câu trả lời của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.