Trở thành bạn gái của Tuấn Khang là một trải nghiệm vừa ngọt ngào vừa có chút không chân thật đối với An Hạ. Thế giới của họ dường như chỉ thu nhỏ lại trong khuôn viên trường đại học, trong những góc quán cà phê sách yên tĩnh, và trong căn hộ penthouse lộng gió của anh. Đó là một ốc đảo bình yên, nơi họ có thể là chính mình mà không bị ai phán xét.
Nhưng An Hạ biết, ốc đảo nào rồi cũng sẽ phải đối mặt với thế giới bên ngoài.
Và ngày đó đã đến.
"Cuối tuần này là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông nội mình," Tuấn Khang nói trong một buổi chiều, khi họ đang cùng nhau xem lại những tấm ảnh anh vừa chụp. "Sẽ có một bữa tiệc lớn của gia đình. Mình... mình muốn bạn đi cùng mình."
An Hạ khựng lại. Tim cô đập nhanh hơn một chút. Đây là lần đầu tiên anh đề nghị đưa cô bước vào thế giới thực sự của anh, thế giới của gia đình, của những mối quan hệ mà cô chưa bao giờ biết đến. Cô vừa lo lắng, lại vừa cảm thấy được trân trọng.
"Nhưng mình..." cô ngập ngừng. "Mình không quen với những nơi như vậy."
"Không sao cả," anh nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng kiên định. "Chỉ cần có mình ở đó, bạn sẽ không phải lo lắng gì cả. Mình muốn giới thiệu bạn với mọi người. Với tư cách là bạn gái của mình."
Câu nói "bạn gái của mình" của anh đã xua tan đi mọi do dự trong lòng An Hạ. Cô gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó, cô đứng ngồi không yên trước tủ quần áo. Cô biết những bộ váy đơn giản của mình sẽ trở nên lạc lõng trong một bữa tiệc của giới thượng lưu. Nhận ra sự bối rối của cô, Tuấn Khang không trực tiếp mua cho cô một chiếc váy đắt tiền. Anh biết điều đó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Thay vào đó, anh đưa cô đến showroom của một nhà thiết kế trẻ trong nước mà anh rất ngưỡng mộ.
"Mình không mua cho bạn," anh nói. "Mình muốn bạn, với con mắt của một nhà thiết kế, cùng mình chọn một tác phẩm nghệ thuật."
Cách nói của anh đã biến một vấn đề nhạy cảm trở nên vô cùng tinh tế. An Hạ cảm thấy vô cùng cảm động.
Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức tại khu biệt thự cổ của Trần gia. Sự xa hoa và lộng lẫy của nó khiến An Hạ có chút choáng ngợp. Tuấn Khang luôn nắm chặt tay cô, như để truyền cho cô thêm sức mạnh. Anh giới thiệu cô với bố mẹ mình. Bố anh, chủ tịch Trần Nguyên, chỉ gật đầu một cách lịch sự nhưng xa cách. Mẹ anh, bà Lan, thì tỏ ra niềm nở hơn, bà khen cô xinh xắn, nhưng ánh mắt của bà lại sắc bén, dò xét, khiến An Hạ có cảm giác như mình đang bị định giá.
Khi Tuấn Khang bị một vài người chú bác kéo đi nói chuyện công việc, An Hạ bị bỏ lại một mình. Ngay lập tức, một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy hàng hiệu tiến lại gần.
"Chào chị, em là Trúc Vy, em họ của anh Khang," cô ta mỉm cười, một nụ cười có vẻ thân thiện nhưng ánh mắt lại đầy vẻ kẻ cả. "Nghe nói chị học cùng trường với anh Khang à? Chị học khoa Thiết kế ạ? Chắc là thú vị lắm, không phải đau đầu vì những con số kinh doanh như anh Khang nhà em."
Mỗi câu nói của Trúc Vy đều nhẹ nhàng, nhưng lại như một mũi kim, châm vào sự khác biệt giữa cô và Tuấn Khang.
"Chiếc váy chị mặc trông lạ quá," Trúc Vy nói tiếp, cố tình nhìn vào nhãn hiệu. "Là của nhà thiết kế nào vậy ạ? Em chưa thấy bao giờ."
An Hạ chỉ mỉm cười, chưa kịp trả lời thì Tuấn Khang đã quay trở lại. Anh khoác tay qua vai cô một cách đầy sở hữu.
"Váy của An Hạ là do chính tay cô ấy phác thảo và chỉnh sửa cùng nhà thiết kế," anh nói, giọng nói lạnh đi vài phần. "Nó là độc nhất vô nhị. Em chưa thấy là phải rồi."
Anh quay sang nhìn thẳng vào Trúc Vy. "Và An Hạ, là bạn gái của anh. Lần sau, nhớ dùng đúng kính ngữ."
Lời nói của anh vừa là một sự khẳng định công khai, vừa là một lời cảnh cáo. Trúc Vy sững người, mặt tái đi, không nói được lời nào.
Tuấn Khang không để ý đến cô ta nữa, anh dẫn An Hạ ra khu vườn yên tĩnh bên ngoài.
"Mình xin lỗi," anh nói, giọng đầy áy náy. "Lẽ ra mình không nên để bạn phải một mình."
An Hạ lắc đầu. "Em không sao. Em biết sẽ có những chuyện như vậy mà."
Nhưng trong lòng cô, một nỗi bất an mơ hồ đã bắt đầu nảy mầm. Cô nhìn vào tòa biệt thự sáng rực phía sau, rồi lại nhìn Tuấn Khang. Cô yêu anh, và cô biết anh cũng yêu cô. Nhưng tình yêu của họ không chỉ là chuyện của hai người. Nó còn là cuộc chiến với cả một thế giới mà cô không thuộc về.
Bức tường thành vô hình mang tên "gia thế", lần đầu tiên, đã hiện ra một cách rõ nét trước mắt cô.