tháng năm vội vã, yêu thương ở lại

Chương 8: Bữa Cơm Sóng Gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bữa tiệc sinh nhật của ông nội, Tuấn Khang đã công khai thừa nhận mối quan hệ của mình. Hành động này của anh vừa là một lời khẳng định với gia đình, vừa là một lời hứa chắc nịch với An Hạ. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ tạm thời lắng xuống, nhưng An Hạ không ngờ rằng, thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu.

Vài ngày sau, Tuấn Khang nhận được điện thoại của mẹ anh, bà Lan.

"Cuối tuần này con đưa cô bé An Hạ về nhà ăn một bữa cơm nhé," giọng bà trong điện thoại nghe có vẻ rất dịu dàng. "Mẹ muốn tìm hiểu thêm về cô bé đã chiếm được trái tim của con trai mẹ."

Tuấn Khang có chút do dự. Anh hiểu mẹ mình hơn ai hết. Sự niềm nở bất thường này chắc chắn có mục đích. Nhưng anh cũng không thể từ chối một lời mời chính thức. Anh hy vọng, có lẽ sau khi tiếp xúc, mẹ anh sẽ thấy được những điểm tốt đẹp của An Hạ.

Anh nói lại với An Hạ, cô lo lắng ra mặt. Nhưng vì không muốn anh khó xử, cô đã đồng ý.

Bữa cơm được dọn ra trong phòng ăn sang trọng của Trần gia. Không khí vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng dao nĩa va vào đĩa sứ lanh canh. Ngoài An Hạ và Tuấn Khang, chỉ có ông Trần Nguyên và bà Lan. Sự vắng lặng này còn đáng sợ hơn cả một bữa tiệc ồn ào. Ông Trần vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ hỏi cô vài câu xã giao rồi im lặng. Sân khấu chính của bữa ăn hôm nay, rõ ràng là thuộc về bà Lan.

Bà gắp cho An Hạ một miếng tôm hùm, mỉm cười nói: "Cháu ăn thử đi, đừng ngại. Cứ tự nhiên như ở nhà."

Nhưng những câu hỏi sau đó của bà lại không hề "tự nhiên" chút nào.

"Bác nghe Khang nói bố mẹ cháu đều là công chức nhà nước cả à? Thật đáng quý. Sống một cuộc đời an phận, ổn định là hạnh phúc rồi," bà nói, khéo léo nhấn mạnh sự "an phận" của gia đình cô.

An Hạ chỉ mỉm cười, lễ phép đáp: "Dạ, bố mẹ cháu luôn dạy cháu rằng hạnh phúc là khi mình sống hết mình với đam mê và không thẹn với lòng ạ."

Bà Lan hơi khựng lại trước câu trả lời thông minh của cô, nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển hướng. "Một cô gái có tài năng như cháu, chắc là có nhiều dự định cho tương lai lắm nhỉ? Có định xin học bổng du học không? Bây giờ các nhà thiết kế trẻ trong nước muốn phát triển, đều phải ra nước ngoài học hỏi thêm vài năm mới có được chỗ đứng."

Câu hỏi này như một mũi tên vô hình, vừa khen cô có tài, lại vừa vạch ra một tương lai mà ở đó, con đường của cô và Tuấn Khang sẽ rẽ sang hai hướng khác nhau.

Tuấn Khang cảm thấy không khí không ổn, anh lên tiếng: "Mẹ, An Hạ vẫn đang đi học. Chuyện tương lai còn xa lắm ạ."

Bà Lan không để ý đến lời con trai, bà nhìn thẳng vào An Hạ, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén.

"Bác rất quý cháu, An Hạ ạ. Cháu là một cô gái tốt. Nhưng cháu cũng thấy đấy, Khang nó không chỉ sống cho bản thân và đam mê của nó. Nó còn có trách nhiệm với cả một tập đoàn, với cuộc sống của hàng ngàn nhân viên. Người phụ nữ ở bên cạnh nó, không chỉ cần có một tình yêu trong sáng, mà còn cần có đủ bản lĩnh và một nền tảng vững chắc để có thể gánh vác, hỗ trợ nó trên thương trường."

Bà dừng lại, nhẹ nhàng đặt dĩa xuống. "Cháu hiểu ý bác chứ?"

Đến lúc này, ý tứ của bà đã quá rõ ràng. Bà không chê cô nghèo, không chê cô không có tài. Bà chê cô không đủ "tầm" để đứng bên cạnh con trai bà. Mỗi lời nói của bà đều là một nhát dao bọc nhung, không gây chảy máu nhưng lại khiến người ta đau đến thấu tim.

"Mẹ!" Tuấn Khang gằn giọng. "Cô ấy là bạn gái của con!"

"Chính vì là bạn gái của con nên mẹ mới phải nói," bà Lan thở dài. "Mẹ chỉ lo cho tương lai của hai đứa thôi."

An Hạ ngồi đó, siết chặt hai tay dưới gầm bàn. Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, cố gắng nuốt xuống sự tủi thân và cảm giác bất lực đang dâng lên trong lòng. Cô có thể đối mặt với sự khinh miệt ra mặt, nhưng lại không biết phải làm sao trước sự phản đối tinh vi và đầy lý lẽ này.

Bữa cơm kết thúc trong sự im lặng nặng nề. Trên đường đưa An Hạ về, Tuấn Khang liên tục xin lỗi. An Hạ chỉ lắc đầu, nói rằng cô không sao.

Nhưng cô biết, có một điều gì đó đã vỡ nát. Bữa cơm hôm nay đã khiến cô hiểu ra, tình yêu của họ không chỉ đơn giản là vượt qua sự khác biệt. Nó là phải đối mặt với cả một thế giới quan và những định kiến đã ăn sâu vào gốc rễ. Và cô, chỉ là một cô sinh viên nhỏ bé, liệu có đủ sức để chống lại cả một thế giới như vậy không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.