Bữa cơm tối hôm đó đã để lại một vết nứt vô hình trong mối quan hệ của An Hạ và Tuấn Khang. An Hạ không nói ra, nhưng Tuấn Khang có thể cảm nhận được. Cô trở nên trầm lặng hơn, nụ cười của cô không còn vô tư như trước, và trong ánh mắt cô đôi khi lại thoáng qua một nỗi ưu tư xa xăm.
Anh cố gắng dùng sự quan tâm của mình để bù đắp. Anh dành nhiều thời gian cho cô hơn, đưa cô đến những nơi chỉ có hai người, tránh xa những ồn ào phức tạp. Anh muốn xây dựng lại ốc đảo bình yên của họ. Nhưng cả hai đều biết, cơn bão đang đến gần.
Tuấn Khang cảm thấy một sự bất lực ghê gớm. Anh tức giận với mẹ mình, nhưng lại không thể công khai chống đối. Anh yêu An Hạ, nhưng lại không biết làm cách nào để bảo vệ cô khỏi thế giới của anh. Gánh nặng của một người thừa kế, thứ mà anh luôn trốn tránh, giờ đây lại đè nặng lên vai anh hơn bao giờ hết.
Và rồi, gánh nặng đó đã chính thức được đặt tên.
Một buổi tối, anh được bố mình, ông Trần Nguyên, gọi vào thư phòng. Đây là một chuyện vô cùng hiếm hoi. Thư phòng là nơi ông Trần xử lý những việc quan trọng nhất, và ông gần như chưa bao giờ gọi anh vào đây để nói chuyện riêng.
Không khí trong phòng vô cùng nghiêm nghị. Ông Trần không hỏi về chuyện của An Hạ. Ông đi thẳng vào vấn đề kinh doanh.
"Con xem đi," ông đẩy một tập tài liệu dày về phía anh.
Tuấn Khang cầm lên xem. Càng đọc, sắc mặt anh càng trở nên trắng bệch. Đó là những báo cáo tài chính, những phân tích thị trường. Tất cả đều chỉ ra một sự thật kinh hoàng: Tập đoàn T&K, đế chế hùng mạnh mà gia đình anh đã xây dựng suốt ba thế hệ, đang đứng trước một cuộc khủng hoảng ngầm. Một dự án đầu tư lớn ở nước ngoài gặp vấn đề pháp lý, có nguy cơ mất trắng. Cùng lúc đó, một đối thủ cạnh tranh lâu năm đang nhân cơ hội này để âm thầm thâu tóm cổ phiếu, chuẩn bị cho một cuộc tấn công chiếm quyền kiểm soát.
"Tình hình tệ đến mức này sao ạ?" Tuấn Khang hỏi, giọng nói có chút không tin được.
"Còn tệ hơn con nghĩ," ông Trần đáp, giọng nói mệt mỏi. "Nếu chúng ta không có một dòng vốn khổng lồ để xoay chuyển tình thế trong vòng ba tháng tới, T&K sẽ sụp đổ."
Tuấn Khang chết lặng. Anh luôn biết mình có trách nhiệm với gia đình, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng trách nhiệm đó lại lớn và cấp bách đến vậy.
"Vậy... chúng ta phải làm sao?"
Ông Trần nhìn thẳng vào mắt con trai mình. "Có một cách duy nhất. Tập đoàn Đại Tín đã đồng ý sẽ rót vốn đầu tư, giúp chúng ta vượt qua giai đoạn này. Đổi lại, họ muốn một sự liên minh bền vững hơn."
Ông dừng lại, rồi nói ra một câu như một nhát búa giáng xuống đầu Tuấn Khang.
"Họ muốn một cuộc hôn nhân. Giữa con và Minh Anh, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Đại Tín."
"Không thể nào!" Tuấn Khang đứng bật dậy. "Con sẽ không bao giờ đồng ý! Bố biết con yêu An Hạ mà!"
"Tình yêu?" Ông Trần cười nhạt, một nụ cười đầy vẻ cay đắng. "Tình yêu có trả được lương cho hàng ngàn nhân viên đang làm việc cho chúng ta không? Tình yêu có cứu được tâm huyết của cả đời ông nội và bố không?"
Ông đứng dậy, đặt tay lên vai con trai. "Khang, con không còn là một cậu sinh viên chỉ biết mơ mộng nữa. Con là người thừa kế của Trần gia. Con có thể chọn tình yêu của con, nhưng cái giá phải trả là sự sụp đổ của T&K, là tương lai của cả gia tộc này, là cuộc sống của hàng ngàn con người đang phụ thuộc vào chúng ta. Con gánh nổi trách nhiệm đó không?"
Mỗi lời nói của ông như một ngọn núi, đè lên người Tuấn Khang. Anh cảm thấy khó thở.
"Bố cho con thời gian một tuần để suy nghĩ," ông Trần nói, giọng đã dịu lại nhưng vẫn đầy sự quyết đoán. "Một tuần nữa, hoặc là con chuẩn bị gặp mặt tiểu thư Minh Anh, hoặc là chuẩn bị cùng bố tuyên bố phá sản."
Tuấn Khang bước ra khỏi thư phòng như một người mất hồn. Thế giới của anh đã hoàn toàn sụp đổ. Một bên là An Hạ, là tình yêu, là ánh sáng và sự tự do của anh. Một bên là gia tộc, là trách nhiệm, là gánh nặng mà anh được sinh ra để gánh vác.
Anh rút điện thoại ra, mở bức ảnh anh chụp cô dưới tán cây ngân hạnh. Nụ cười của cô trong ảnh thật trong trẻo và bình yên. Nhưng anh biết, anh sắp phải tự tay phá vỡ sự bình yên đó.
Anh bị nhốt vào một chiếc lồng, và lần này, anh không còn đường nào để trốn thoát nữa.