Sau buổi gặp mặt căng thẳng nhưng đầy lôi cuốn, Mộng Dao trở về với mớ cảm xúc hỗn độn. Cô biết, mình không thể nào viết một bài báo khô khan về Lý Hạo Thiên. Anh ta không phải là những con số hay biểu đồ. Anh ta là một "thanh âm" phức tạp, và để hiểu được nó, cô cần phải đi sâu hơn nữa.
Vài ngày sau, Mộng Dao nhận được một email từ địa chỉ mới mà Lý Hạo Thiên đã cấp. Không phải là mệnh lệnh, mà là một lời đề nghị.
"Cô Trần, tôi có một yêu cầu nhỏ. Tập đoàn Hạo Thiên đang chuẩn bị cho một dự án từ thiện lớn, xây dựng trường học cho trẻ em vùng cao. Tôi muốn cô tham gia với vai trò cố vấn truyền thông, giám sát quá trình từ đầu đến cuối. Chi tiết sẽ được gửi sau. Tôi tin rằng đây sẽ là một 'thanh âm' đáng để cô ghi lại."
Mộng Dao nhíu mày. Cố vấn truyền thông? Anh ta đang lôi cô vào dự án riêng của mình. Đây không phải là công việc của một phóng viên. Nhưng cô nhận ra, đây là cơ hội để cô tiếp cận Lý Hạo Thiên ở một khía cạnh khác, ngoài những con số khô khan và sự kiểm soát tài chính. Đây là một "thanh âm" nhân văn hơn, một cơ hội để cô thấy anh ta qua lăng kính khác. Dù nghi ngờ, sự tò mò trong cô vẫn chiến thắng. Cô chấp nhận.
Dự án từ thiện bắt đầu. Mộng Dao nhận ra, Lý Hạo Thiên không chỉ là một nhà tài phiệt lạnh lùng. Anh ta đích thân chỉ đạo mọi khâu, từ việc khảo sát địa điểm, gặp gỡ chính quyền địa phương, cho đến việc lựa chọn từng vật liệu xây dựng. Anh ta tỉ mỉ đến từng chi tiết, và sự hiệu quả trong công việc của anh ta khiến Mộng Dao không khỏi ngưỡng mộ. Anh ta không làm từ thiện để đánh bóng tên tuổi; anh ta làm vì anh ta muốn mọi thứ phải hoàn hảo, phải đúng theo ý mình, kể cả việc giúp đỡ người khác. Đây là một khía cạnh "thống trị" khác của anh ta – thống trị sự hoàn hảo.
Một buổi chiều, khi cả nhóm dự án đang khảo sát một ngôi làng hẻo lánh ở vùng núi, trời đột ngột đổ mưa lớn. Đường trơn trượt, chiếc BYD của Mộng Dao dù hiện đại cũng khó lòng di chuyển qua những con dốc bùn lầy. Lý Hạo Thiên, người đã đi trước bằng chiếc SUV chuyên dụng của mình, lập tức ra lệnh cho Vương Phong quay lại đón cô.
Mộng Dao ngồi vào ghế phụ của chiếc SUV. Lý Hạo Thiên đang ngồi ở ghế sau, không nói một lời nào, chỉ đưa cho cô một chiếc khăn khô và một chai nước khoáng. Ánh mắt anh không có vẻ lo lắng, chỉ có sự bình thản đến lạ.
"Cảnh quan ở đây... rất khác so với Thượng Hải phồn hoa," Mộng Dao phá vỡ sự im lặng, cố gắng bắt chuyện. "Yên bình, nhưng cũng đầy khó khăn."
Lý Hạo Thiên khẽ gật đầu. "Thế giới này luôn có những "thanh âm" khác nhau, Mộng Dao. Quan trọng là cô chọn lắng nghe thanh âm nào, và cô có thể làm gì để thay đổi thanh âm mà cô không thích." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn rơi tí tách. "Dự án này... là một phần trong việc tạo ra một 'thanh âm' mới."
Một khoảnh khắc hiếm hoi, Mộng Dao cảm nhận được một sự trân trọng nhất định từ anh. Không phải là sự trân trọng một phóng viên, mà là sự trân trọng đối với cái nhìn của cô, đối với khả năng cô thấu hiểu điều anh đang làm. Anh không nói nhiều, nhưng lời nói của anh hàm chứa một chiều sâu khiến cô phải suy nghĩ.
Khi xe về đến chân núi, trời đã tối mịt. Ánh đèn thành phố xa xa lấp lánh như những vì sao. Lý Hạo Thiên quay sang Mộng Dao.
"Cô có muốn tôi đưa cô về tận nhà không?" Giọng anh trầm ấm, mang theo một sự nhẹ nhàng khác lạ so với sự cứng rắn thường ngày. "Hay cô muốn khám phá thêm một 'thanh âm' nữa... của một bữa tối đơn giản, không có những con số hay kế hoạch?"
Mộng Dao nhìn anh. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy không chỉ là một tỷ phú quyền lực, mà là một con người đang đưa ra một lời mời cá nhân. Một lời mời có thể khiến cô vướng vào anh sâu hơn nữa. Cô biết, đây không phải là một sự "vô tình". Đây chính là "hữu ý" từ Lý Hạo Thiên, từng bước đưa cô vào quỹ đạo của anh.
Giữa sự bối rối và tò mò, một tiếng nói nhỏ trong lòng Mộng Dao thôi thúc cô chấp nhận. Cô muốn biết "thanh âm" của một Lý Hạo Thiên ngoài công việc, ngoài những con số khô khan sẽ như thế nào.
"Tôi... tôi rất vinh dự, Chủ tịch Lý," Mộng Dao đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Tôi rất muốn khám phá 'thanh âm' đó."
Lý Hạo Thiên khẽ nhếch môi, ánh mắt anh lóe lên vẻ hài lòng. Anh không nói thêm, chỉ gật đầu. Vương Phong, người vệ sĩ thầm lặng, đã nhanh chóng mở cửa xe.
Chiếc SUV lướt đi trong màn đêm Thượng Hải. Thay vì đến một nhà hàng sang trọng, Lý Hạo Thiên lại đưa cô đến một khu phố cổ ít người biết, sâu trong lòng thành phố. Xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ nhỏ, nép mình dưới bóng cây cổ thụ. Ngôi nhà có kiến trúc truyền thống, nhưng được chiếu sáng bằng những ánh đèn lồng dịu nhẹ, tạo nên một vẻ đẹp vừa cổ kính vừa ấm cúng.
"Đây là..." Mộng Dao ngạc nhiên nhìn.
"Một nơi tôi thỉnh thoảng ghé đến khi muốn tránh xa những ồn ào," Lý Hạo Thiên nói, giọng anh trầm ấm, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. "Nó có một 'thanh âm' rất riêng."
Khi họ bước vào, Mộng Dao nhận ra đây là một quán ăn tư gia, nhỏ bé nhưng cực kỳ tinh tế. Không gian được trang trí đơn giản nhưng sang trọng, với những bộ bàn ghế gỗ lim chạm khắc tinh xảo và những bức tranh thủy mặc treo trên tường. Không có tiếng nhạc xập xình hay ánh đèn chói chang, chỉ có tiếng suối chảy róc rách từ một tiểu cảnh nhỏ và mùi hương trầm thoang thoảng.
Một người phụ nữ trung niên, mặc áo dài truyền thống, chào đón họ với nụ cười hiền hậu. "Ông chủ Lý, mời vào ạ. Bàn của ông đã sẵn sàng."
Mộng Dao để ý Lý Hạo Thiên không gọi món. Mâm cơm đã được chuẩn bị sẵn, từng món ăn được bày biện tỉ mỉ trong những chiếc đĩa gốm sứ mộc mạc: canh hầm chậm, cá hấp gừng hành, rau luộc thanh đạm và một chén cơm trắng dẻo thơm. Đó đều là những món ăn gia đình đơn giản, nhưng được chế biến cầu kỳ, thể hiện sự am hiểu khẩu vị và một sự quan tâm đặc biệt.
"Tôi biết cô Trần không thích sự phô trương," Lý Hạo Thiên nói, ánh mắt anh nhìn cô đầy ẩn ý. "Những món ăn này... có phải là 'thanh âm' quen thuộc của cô không?"
Mộng Dao ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Anh ta biết cô không thích phô trương. Anh ta còn biết cả khẩu vị của cô. Sự tỉ mỉ này không chỉ thể hiện quyền lực của một người có thể điều tra mọi thông tin, mà còn là một sự quan tâm đến đáng sợ. Mọi thứ ở đây đều được Lý Hạo Thiên sắp đặt hoàn hảo, từ địa điểm, không gian đến từng món ăn, như một "lồng kính" tinh tế được tạo ra chỉ để dành cho cô.
"Thưa Chủ tịch Lý... anh làm tôi bất ngờ đấy," Mộng Dao khẽ nói, cảm thấy vừa được trân trọng vừa bị kiểm soát.
"Tôi không thích sự ngẫu hứng, Mộng Dao," Lý Hạo Thiên đáp, gắp một miếng cá đặt vào bát cô. Giọng anh vẫn bình thản, nhưng ánh mắt anh lại ẩn chứa sự thách thức. "Sự hoàn hảo nằm ở việc kiểm soát mọi chi tiết, ngay cả trong những khoảnh khắc tưởng chừng như đơn giản nhất."
Mộng Dao ngồi đối diện Lý Hạo Thiên, chén cơm trắng còn nghi ngút khói. Cô không vội ăn, mà tập trung quan sát anh. Anh ăn uống rất điềm đạm, tao nhã, mỗi động tác đều toát lên vẻ thong dong, tự tại, như thể anh luôn là người kiểm soát nhịp độ của mọi thứ xung quanh. Anh không nói nhiều, nhưng mỗi khi Mộng Dao đưa mắt nhìn, ánh mắt anh đều đáp lại, không chút né tránh, như mời gọi cô đi sâu hơn vào cõi lòng anh.
"Anh không có vẻ là người thích những nơi yên tĩnh thế này," Mộng Dao khẽ lên tiếng, cố gắng gợi mở một cuộc trò chuyện không liên quan đến công việc. "Với lịch trình bận rộn và quyền lực của anh..."
Lý Hạo Thiên khẽ đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô. "Yên tĩnh không phải là sự yếu đuối, Mộng Dao. Nó là một hình thức khác của sự kiểm soát. Trong sự yên tĩnh, người ta có thể lắng nghe những 'thanh âm' chân thật nhất, cả của bản thân và của người khác. Sự ồn ào chỉ là một lớp vỏ bọc, một nơi để che giấu."
Anh nói chậm rãi, giọng trầm ấm hơn hẳn khi ở văn phòng. "Tôi không thích bị bất ngờ. Tôi không thích những yếu tố ngoại cảnh làm nhiễu loạn kế hoạch của mình. Nơi đây, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Từ nguyên liệu tươi ngon nhất, cách thức chế biến tinh xảo nhất, cho đến sự riêng tư tuyệt đối mà không ai có thể xâm phạm." Anh liếc nhìn cô, ánh mắt sắc bén hơn. "Và cô có thể cảm nhận được điều đó, phải không?"
Mộng Dao nuốt khan. Đúng vậy. Sự thống trị của Lý Hạo Thiên không phải là phô trương quyền lực bằng tiếng ồn, bằng sự áp đặt thô bạo. Nó là một sự kiểm soát tinh tế đến từng chi tiết, một sự sắp đặt hoàn hảo để mọi thứ diễn ra theo ý anh ta. Bữa ăn này, sự yên tĩnh này, tất cả đều nằm trong khuôn khổ anh ta đã định sẵn. Anh ta không cần quát tháo, không cần ra lệnh lớn tiếng; chỉ cần một cái gật đầu, một ánh mắt, mọi thứ đã đâu vào đó. Đó là sự thống trị bằng sự chuẩn mực và hoàn hảo tuyệt đối, không cho phép bất kỳ sai sót hay yếu tố bất ngờ nào xen vào.
Cô nhớ lại những nữ nhân viên "rập khuôn" ở tập đoàn, chiếc xe BYD mới toanh, và cả cách anh ta "điều hành" dự án từ thiện. Mọi thứ đều được chuẩn hóa, hoàn hảo, và dưới sự chỉ đạo không lời của anh ta.
"Anh muốn kiểm soát mọi thứ đến vậy sao, Chủ tịch Lý?" Mộng Dao hỏi, không phải chất vấn, mà là tò mò sâu sắc.
Lý Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi và thoáng qua. "Chỉ những người không kiểm soát được cuộc đời mình mới phàn nàn về sự kiểm soát, Mộng Dao. Tôi không phàn nàn. Tôi kiến tạo. Và tôi cho phép cô được nhìn thấy quá trình kiến tạo đó."
Đêm đó, Mộng Dao không chỉ được ăn một bữa tối ngon miệng, mà còn được "nếm trải" một khía cạnh khác trong "thanh âm" của Lý Hạo Thiên – một bản giao hưởng của sự kiểm soát và hoàn hảo, khiến cô vừa kinh ngạc, vừa bị cuốn hút không cưỡng lại được. Cô bắt đầu hiểu rằng, Lý Hạo Thiên không phải là một vị Tổng tài chỉ biết đến tiền tài hay quyền lực trên giấy tờ. Anh ta là một cá thể với bản năng thống trị ăn sâu vào từng hơi thở, từng hành động, một cách thầm lặng nhưng tuyệt đối, và đó chính là "thanh âm" mạnh mẽ nhất của anh ta.