Mười ngày rèn luyện tiếp theo là mười ngày căng thẳng nhất trong cuộc đời Lăng Tiêu.
Sau khi đánh bại Độc Thủ Quỷ, Lăng Tiêu chính thức bước vào giai đoạn tu luyện khắc nghiệt với chiêu thức thứ hai của Kiếm Đạo Cửu Thiên: Linh Kiếm Phá Trận.
"Linh Kiếm Phá Trận không chỉ là kiếm pháp, mà là Pháp Kiếm," Dương Thanh Yên giải thích, đứng giữa một khu vực đá trơ trụi mà nàng vừa tạo ra một Trận Pháp Sơ Cấp. "Nó yêu cầu ngươi phải dùng Kiếm Khí làm mắt trận, xuyên thấu hư ảo, nhìn rõ bản chất của trận pháp. Kẻ thù của Cửu Thiên Cổ Tông, Thiên La Điện, là bậc thầy về Bùa Chú và Trận Pháp Huyễn Ảnh. Nếu ngươi không nắm được chiêu này, ngươi sẽ chết ngay khi đặt chân vào Tu Chân Giới."
Trận Pháp Sơ Cấp mà Dương Thanh Yên thiết lập là một Mê Trận đơn giản, tạo ra ảo ảnh về những con quái vật gầm gừ và những vách đá sụp đổ. Mặc dù Lăng Tiêu biết đó là giả, nhưng sự chân thật của ảo ảnh vẫn khiến tâm trí hắn hoảng loạn.
Lần đầu tiên thử nghiệm, Lăng Tiêu thất bại thảm hại. Hắn vung kiếm chém vào không khí, tiêu hao Linh Lực vô ích. Kiếm Khí của hắn, mặc dù sắc bén, nhưng không thể tìm thấy mắt trận—trung tâm điều khiển sức mạnh của trận pháp.
"Dừng lại!" Dương Thanh Yên nghiêm giọng, giải trừ trận pháp. "Ngươi đang dùng đôi mắt thịt để nhìn. Hãy dùng Kiếm Nhãn! Nguồn gốc của mọi trận pháp là Linh Khí. Hãy để Kiếm Ý của ngươi hòa vào Linh Khí, và ngươi sẽ thấy được luồng chảy của nó. Trận pháp nào cũng có điểm yếu, và đó chính là nơi Linh Khí lưu chuyển mạnh nhất."
Lăng Tiêu ngồi xuống, bắt đầu tập trung. Hắn nhắm mắt, tưởng tượng Kiếm Ý của mình như những sợi tơ vô hình, len lỏi vào không gian xung quanh. Hắn vận hành Cửu Thiên Tâm Quyết, đẩy Linh Lực lên cực đại.
Sau ba ngày đêm, hắn đã dần nhìn thấy. Mặc dù vẫn còn mờ nhạt, hắn đã nhận ra sự khác biệt trong cách Linh Khí chảy. Ở một điểm, Linh Khí dường như bị xoắn lại, tạo thành một nút thắt—đó chính là mắt trận.
"Thanh Kiếm Cửu Thiên, Phá!"
Lăng Tiêu dồn hết Kiếm Ý và Linh Lực vào một nhát đâm nhanh như chớp. Hắn không chém, hắn chỉ đâm một đường thẳng, gọn gàng, xuyên qua hư ảo.
XUYÊN!
Một tiếng vỡ vụn sắc lạnh vang lên. Toàn bộ khu vực đá trơ trụi sáng lên, rồi vụt tắt. Trận Pháp Sơ Cấp đã bị phá hủy hoàn toàn chỉ bằng một nhát đâm duy nhất.
"Tốt lắm!" Dương Thanh Yên hài lòng gật đầu. "Ngươi đã nắm được 30% tinh túy của Linh Kiếm Phá Trận. Như vậy là đủ để đối phó với những cái bẫy đơn giản bên ngoài Tu Chân Giới."
Lăng Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết, chiêu thức này quan trọng hơn bất kỳ chiêu tấn công nào khác, vì nó cho hắn cơ hội sống sót trong những tình huống nguy hiểm nhất. Trong quá trình rèn luyện này, hắn cũng đã củng cố hoàn toàn Tu Vi Luyện Khí Tầng Bốn của mình.
Đã đến lúc phải rời đi.
Dương Thanh Yên đứng trước Lăng Tiêu, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm trọng.
"Thiếu Chủ, ta đã chuẩn bị cho chuyến đi của ngươi. Tông Môn Thanh Vân nằm ở trung tâm của Tu Chân Giới, cách đây ít nhất nửa tháng đường đi ngựa. Tuy nhiên, với Tu Vi Luyện Khí Tầng Bốn, ngươi có thể sử dụng Phù Bay để rút ngắn thời gian."
Nàng trao cho Lăng Tiêu một chiếc túi Càn Khôn nhỏ. Bên trong có:
Một bộ trang phục đơn giản (để tránh sự chú ý không cần thiết).
Mười viên Linh Thạch Hạ Phẩm (đủ để chi tiêu cơ bản).
Ba tấm Phù Bay (Phù triện giúp di chuyển nhanh trên không trong thời gian ngắn).
Một viên Ngọc Giản Ghi Chép (chứa thông tin chi tiết về Tông Môn Thanh Vân và quy tắc cơ bản của Tu Chân Giới).
Một chiếc nhẫn ngọc bội có hình kiếm. "Chiếc nhẫn này," Dương Thanh Yên dặn dò, "là vật ta đã dùng Linh Khí bao bọc. Nếu ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nó sẽ tự động phát sáng và bảo vệ ngươi khỏi một đòn chí mạng. Nhưng chỉ một lần duy nhất. Hơn nữa, ta đã thiết lập một trận pháp ẩn giấu khí tức của Thanh Kiếm Cửu Thiên. Chỉ khi ngươi rút kiếm ra khỏi vỏ, trận pháp mới bị phá vỡ. Hãy hạn chế dùng nó ở nơi công cộng."
Lăng Tiêu lắng nghe, cảm thấy một gánh nặng lớn đè lên vai.
"Sư phụ, người sẽ đi cùng cháu chứ?" Lăng Tiêu hỏi, không che giấu sự lo lắng.
Dương Thanh Yên lắc đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. "Ta không thể. Thứ nhất, việc ta lộ diện có thể gây sự chú ý không cần thiết từ Thiên La Điện. Thứ hai, và quan trọng hơn, con đường Kiếm Đạo là con đường của độc lập. Ngươi phải học cách tự mình giải quyết vấn đề và tự mình trưởng thành. Ta sẽ không can thiệp vào hành trình của ngươi, trừ khi là tình huống sinh tử đã kích hoạt chiếc nhẫn ngọc bội."
Nàng bước lại gần, đặt tay lên ngực Lăng Tiêu. "Ngươi là hi vọng cuối cùng của Cửu Thiên Cổ Tông. Hãy nhớ lấy sứ mệnh phục hận và tìm kiếm Tam Sinh Ngọc Quyết. Ta sẽ ở lại đây, tiếp tục rèn luyện và chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng."
Lăng Tiêu hiểu ý Sư phụ. Hắn gật đầu, khắc ghi những lời này vào tâm khảm. "Cháu đã hiểu, Sư phụ. Cháu sẽ không phụ lòng người."
Trước khi rời khỏi ngọn núi hoàn toàn, Lăng Tiêu xin phép Dương Thanh Yên trở về trấn Thanh Thủy lần cuối cùng.
"Đó là nơi ngươi sinh ra và lớn lên. Ngươi có quyền nói lời tạm biệt," Dương Thanh Yên cho phép.
Hắn sử dụng tốc độ của Luyện Khí Tầng Bốn để di chuyển, chỉ mất chưa đầy một giờ để về đến trấn Thanh Thủy. Trấn nhỏ vẫn bình yên như ngày nào, nhưng trong mắt Lăng Tiêu, nó đã thay đổi. Nó nhỏ bé, yếu ớt, dễ bị tổn thương.
Lăng Tiêu tìm đến quán trọ cũ kỹ của bà Thúy. Lúc này đã là xế chiều, bà Thúy đang lúi húi nấu bữa tối, khói bếp bay lên nghi ngút.
"Bà Thúy!"
Bà lão quay lại, mắt bà rưng rưng khi nhìn thấy Lăng Tiêu. "A Tiêu! Con đi đâu bấy lâu nay? Cả trấn này lo lắng cho con đấy! Mấy ngày trước còn có mấy kẻ lạ mặt mặc áo đen đến hỏi thăm con, chúng nhìn ghê sợ lắm!"
Lăng Tiêu biết đó là những kẻ do thám của Thiên La Điện. Hắn trấn an bà: "Không sao đâu bà. Cháu đi theo một người khách quý, học được chút nghề. Giờ cháu về thăm bà rồi cháu phải đi xa hơn nữa."
Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh bà Thúy, cố gắng giữ vẻ bình thản. Hắn rút ra một thỏi vàng nhỏ—tiền còn lại sau khi mua Linh Thạch, tài sản quý giá nhất hắn có.
"Bà Thúy, bà giữ lấy số tiền này. Từ nay, bà không cần phải gánh củi, không cần phải bán quán vất vả nữa. Bà hãy tìm mua một căn nhà nhỏ yên tĩnh, và sống an nhàn nhé."
Bà Thúy nhìn thỏi vàng, rồi nhìn Lăng Tiêu, nước mắt chảy dài. "Con nói gì vậy? Con đi đâu? Con không về ở với ta nữa sao? Bà đã già rồi, chỉ có con là người thân."
Lăng Tiêu nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà, cảm nhận sự ấm áp và tình thương vô bờ bến.
"Bà Thúy, cháu phải đi thực hiện một lời hứa, một sứ mệnh quan trọng. Cháu không thể ở đây được. Nhưng bà hãy tin cháu, cháu sẽ trở về. Khi cháu trở về, cháu sẽ xây cho bà một ngôi nhà thật lớn, không bao giờ phải lo lắng về gió rét hay đói nghèo." Hắn biết, lời hứa này nặng tựa ngàn cân, và để thực hiện nó, hắn phải trở thành cường giả.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn ngọc bội Dương Thanh Yên trao vào tay bà Thúy. "Bà giữ chiếc nhẫn này, nó sẽ bảo vệ bà khỏi những điều xui xẻo. Bà không được đưa nó cho bất kỳ ai, cũng không được nói với ai về cháu. Hãy rời khỏi trấn này ngay trong đêm nay, đi đến một nơi xa và bắt đầu cuộc sống mới."
Bà Thúy cảm nhận được sự nghiêm túc và quyết tâm trong giọng nói của Lăng Tiêu. Bà ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở. "Con phải giữ gìn sức khỏe. Dù con có đi đâu, con vẫn là cháu nội của ta."
Sau lời tạm biệt đầy nước mắt đó, Lăng Tiêu biết mình không thể chần chừ thêm. Hắn quay lưng bước đi, không dám nhìn lại. Bóng lưng gầy gò của hắn, giờ đây, đã mang theo gánh nặng của cả một Tông Môn bị hủy diệt.
Rời xa trấn Thanh Thủy, Lăng Tiêu rút ra tấm Phù Bay đầu tiên.
Hắn vận Linh Lực vào tấm Phù Triện. Tấm Phù Triện bùng lên một ánh sáng vàng nhạt, bao bọc lấy hắn, đưa hắn bay vút lên bầu trời đêm.
Lăng Tiêu bay lượn trên không trung, nhìn xuống dãy núi Lạc Hà lùi dần phía sau. Cảm giác tự do và sức mạnh Tu Vi khiến hắn phấn chấn. Hắn đã chính thức bước vào Tu Chân Giới—một thế giới rộng lớn, nguy hiểm, nhưng cũng đầy cơ hội.
Hắn bay suốt đêm, xuyên qua những dãy núi cao vút, những con sông rộng lớn. Khi mặt trời mọc, Lăng Tiêu đã đến một vùng đất hoàn toàn khác biệt. Linh Khí ở đây tuy không dày đặc như nơi ẩn cư của Sư phụ, nhưng vẫn mạnh hơn gấp mười lần so với trấn Thanh Thủy. Những thị trấn lớn, những thành trì rực rỡ bắt đầu xuất hiện dưới chân hắn.
Hắn đáp xuống một khu rừng rậm rạp bên ngoài một thành phố lớn. Hắn thay bộ y phục cũ, khoác lên mình bộ trang phục đơn giản đã được chuẩn bị sẵn. Hắn giấu Thanh Kiếm Cửu Thiên cẩn thận dưới áo, chỉ để lộ chiếc nhẫn ngọc bội hình kiếm.
"Tu Chân Giới... Tông Môn Thanh Vân," Lăng Tiêu lẩm bẩm. Hắn rút ra Ngọc Giản, dùng ý thức chạm vào, đọc những hướng dẫn cuối cùng của Sư phụ.
Nội dung Ngọc Giản nhắc nhở hắn về sự phức tạp và giả dối của Tu Chân Giới, nơi mạnh được yếu thua. Mục tiêu của hắn là phải vượt qua các bài kiểm tra nhập môn khắc nghiệt của Tông Môn Thanh Vân—một trong những Tông Môn chính đạo lớn nhất, nơi có thể ẩn chứa những manh mối về Tam Sinh Ngọc Quyết và là nơi lý tưởng để hắn tiếp tục tu luyện mà không bị Thiên La Điện chú ý quá sớm.
Lăng Tiêu hít một hơi sâu. Hắn không còn là thiếu niên gánh củi ngày nào. Hắn là Thiếu Chủ Cửu Thiên, mang theo sứ mệnh phục hận.
Hành trình chinh phục Tu Chân Giới chính thức bắt đầu.