thanh kiếm cửu thiên

Chương 5: Bước Chân Vào Bách Linh Thành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lăng Tiêu thu lại Phù Bay, nhẹ nhàng đáp xuống một khu rừng thưa cách Bách Linh Thành khoảng mười dặm. Đây là một trong những thành phố lớn và cổ kính nhất của Tu Chân Giới, nơi hội tụ Linh Khí dồi dào và cũng là cửa ngõ đến Tông Môn Thanh Vân.

Từ xa, Bách Linh Thành hiện ra như một bức tranh hùng vĩ: những bức tường thành cao vút, được khắc Trận Pháp Phòng Ngự lấp lánh dưới ánh nắng sớm. Trên không trung, không ít Tu Chân Giả cưỡi Pháp Khí bay qua, có người đạp kiếm, có người cưỡi mây, tốc độ nhanh hơn Phù Bay của hắn gấp nhiều lần. Tiếng rao bán từ các chợ pháp khí, mùi Linh Dược thoang thoảng trong gió, tất cả tạo nên một thế giới hoàn toàn khác biệt so với trấn Thanh Thủy yên bình.

Lăng Tiêu đeo chiếc nhẫn ngọc bội Dương Thanh Yên trao, khoác lên mình bộ trang phục vải thô đơn giản để che giấu thân phận. Hắn ẩn Thanh Kiếm Cửu Thiên cẩn thận dưới lớp áo. Hắn biết, trong thế giới này, sự phô trương là mời gọi tai họa.

Bước qua cổng thành, hắn lập tức cảm nhận được sự hỗn loạn và sức sống mãnh liệt. Tu Chân Giả đủ mọi cấp độ qua lại: những đệ tử Luyện Khí cấp thấp đi lại vội vã, những cường giả Trúc Cơ Tầng cao hơn mặc áo bào lụa quý phái, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người. Ngay cả những Phàm Nhân ở đây cũng tràn đầy sức lực hơn người thường nhờ hấp thụ Linh Khí dư thừa.

Lăng Tiêu theo hướng dẫn trong Ngọc Giản, tìm đến một quán trọ nhỏ bé và khuất nẻo. Hắn dùng một viên Linh Thạch Hạ Phẩm để thuê một phòng đơn sơ trong ba ngày. Mười viên Linh Thạch Hạ Phẩm trong túi Càn Khôn của hắn đã vơi đi một phần, khiến hắn nhận ra giá trị của tài nguyên trong Tu Chân Giới này.

Hắn ngồi trong phòng, không vội vàng tu luyện. Hắn cần quan sát, cần hiểu về quy tắc sinh tồn ở nơi đây.

Đến chiều, Lăng Tiêu quyết định xuống phố để tìm hiểu thông tin và mua một ít thức ăn. Hắn ghé vào một tiệm Linh Dược nhỏ, nơi bán cả Linh Dược và các vật phẩm bổ sung năng lượng cho người tu luyện.

Hắn chỉ muốn mua một ít Bão Khí Hoàn (viên thuốc bổ sung Linh Lực cấp thấp), nhưng ngay khi hắn vừa rút ra một viên Linh Thạch Hạ Phẩm, một giọng nói thô lỗ đã vang lên.

"Hừ, Luyện Khí Tầng Bốn, ăn mặc như kẻ ăn mày mà cũng có Linh Thạch để tiêu xài à?"

Lăng Tiêu quay lại. Hai thanh niên, tầm mười tám, mười chín tuổi, mặc áo bào màu xám có thêu hình chim ưng nhỏ, đứng khoanh tay nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt. Cả hai đều đạt Luyện Khí Tầng Sáu và có khí chất kiêu ngạo của những đệ tử Tông Môn nhỏ.

Người thanh niên đi đầu, với vẻ mặt hống hách, tên là Vương Hổ, nhếch mép: "Thằng nhóc, Linh Thạch của ngươi có vẻ bẩn thỉu quá. Đưa đây, để ca ca đây đổi cho ngươi một ít tiền vàng, đủ cho ngươi ăn no trong một tháng đấy."

Chủ tiệm Linh Dược, một ông lão gầy gò, vội cúi đầu xuống, giả vờ không nhìn thấy. Trong Tu Chân Giới, cường giả lên tiếng, nhược giả phải câm nọng.

Lăng Tiêu giữ vẻ mặt bình tĩnh. Hắn đã được Sư phụ dạy rằng, bốc đồng ở nơi công cộng chính là tự sát.

"Xin lỗi, ta chỉ muốn mua Bão Khí Hoàn, không cần đổi tiền," Lăng Tiêu nói, giọng điệu khách sáo, nhưng Kiếm Ý trong lòng đã sẵn sàng bùng nổ.

Vương Hổ cười lớn, đưa tay ra định giật lấy Linh Thạch của Lăng Tiêu. "Ồ, còn dám cứng đầu? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là đệ tử Bạch Ưng Bang, nếu ta muốn lấy đồ của ngươi, ngươi có chống cự cũng vô dụng!"

Ngay khi bàn tay Vương Hổ sắp chạm vào Linh Thạch, Lăng Tiêu đột ngột nghiêng người sang một bên. Đó là một động tác vô cùng nhanh nhẹn, kết hợp giữa tốc độ của Luyện Khí Tầng Bốn và kỹ năng thể thuật đã được rèn luyện khắc nghiệt.

Xoẹt!

Lăng Tiêu không dùng kiếm, mà chỉ dùng cạnh bàn tay, khẽ đánh vào cổ tay Vương Hổ. Cú đánh không mang theo Linh Lực, nhưng lại sử dụng một chút Kiếm Khí được cô đọng hoàn toàn.

Vương Hổ cảm thấy cổ tay mình như bị kim châm, tê dại và đau nhói. Hắn ta rút tay lại, kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu.

"Ngươi... ngươi dám đánh ta?!"

Lăng Tiêu vẫn đứng yên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Vương Hổ. "Ta chỉ khẽ chạm vào. Nếu ngươi còn cố ý cướp đoạt, ta sẽ không khách sáo."

Tên đệ tử còn lại của Bạch Ưng Bang thấy đồng môn bị làm bẽ mặt, lập tức rút ra một thanh đoản kiếm. "Tên tạp chủng cấp thấp! Chết đi!"

Hắn ta vung kiếm bổ xuống. Chiêu thức vụng về, đầy sơ hở.

Lăng Tiêu cười khẩy trong lòng. Kỹ thuật chiến đấu của những đệ tử Tông Môn nhỏ này còn kém xa những sát thủ Thiên La Điện mà hắn từng đối mặt. Hắn không cần dùng Thanh Kiếm Cửu Thiên, mà sử dụng Thức Kiếm mà Sư phụ đã dạy.

Hắn vận dụng Linh Lực, nhưng thay vì phóng ra Kiếm Khí, hắn chỉ bao bọc một lớp Kiếm Khí mỏng quanh hai ngón tay. Lăng Tiêu nhẹ nhàng nghiêng mình tránh nhát chém, sau đó dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm của đối phương.

KENG!

Âm thanh sắc bén vang lên. Lưỡi kiếm bị kẹp chặt, không thể tiến thêm một phân nào.

"Linh Lực yếu kém, Kiếm Khí thô ráp. Ngươi không đủ tư cách làm Kiếm Giả," Lăng Tiêu lạnh lùng nói. Hắn xoay ngón tay một chút, một luồng Kiếm Khí sắc như dao cạo xuyên qua lưỡi kiếm.

KRACH!

Thanh đoản kiếm cấp thấp bị cắt đứt làm đôi.

Hai tên đệ tử Bạch Ưng Bang sợ hãi tột độ. Dùng tay không kẹp gãy pháp khí? Kỹ thuật này không thể là của một Tu Chân Giả Luyện Khí Tầng Bốn bình thường! Hắn ta chắc chắn là một cao thủ giả dạng!

Vương Hổ vội vàng kéo đồng môn chạy trốn. "Chạy! Hắn là quái vật!"

Lăng Tiêu không đuổi theo. Hắn quay sang chủ tiệm, mua mười viên Bão Khí Hoàn, trả bằng Linh Thạch. Chủ tiệm run rẩy nhận Linh Thạch, cung kính cúi đầu: "Đa tạ, Thượng Tiên. Xin người cứ tự nhiên."

Lăng Tiêu bước ra khỏi tiệm, ý thức được rằng, chỉ có sức mạnh và sự thận trọng mới giúp hắn sống sót.

Sáng hôm sau, Lăng Tiêu lên đường đến Tông Môn Thanh Vân. Tông Môn tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi lớn cách thành phố khoảng 50 dặm, được bao phủ bởi những tầng mây trắng xóa.

Kỳ tuyển chọn đệ tử năm năm một lần của Tông Môn Thanh Vân đã thu hút hàng vạn thanh niên. Dưới chân núi đã dựng lên một khu vực rộng lớn để tổ chức kiểm tra sơ bộ.

Lăng Tiêu xếp hàng giữa dòng người đông đúc. Hắn thấy nhiều thiếu gia, tiểu thư mặc đồ lụa, cưỡi Thú Linh cao cấp. Hắn cũng thấy những người luyện võ từ Phàm Nhân Giới, cố gắng tìm kiếm cơ hội.

Đến lượt hắn, một vị trưởng lão vẻ mặt nghiêm nghị, Tu Vi Trúc Cơ Tầng Bảy, ngồi sau bàn kiểm tra.

"Tên? Tu Vi? Linh Căn?"

"Lăng Tiêu. Luyện Khí Tầng Bốn."

Vị trưởng lão cau mày, đặt tay lên một viên Thiên Linh Ngọc để kiểm tra Linh Căn.

Ngọc tỏa ra ánh sáng màu xanh lam rực rỡ. Đây là màu của Linh Căn Thủy—một loại Linh Căn trung bình. Lăng Tiêu đã dùng một chút Linh Lực để che giấu Linh Căn Thiên Phẩm Độc Nhất Kiếm Căn của mình, chỉ để lộ ra một thuộc tính Linh Căn phụ.

Trưởng lão gật đầu. "Linh Căn Thủy, Luyện Khí Tầng Bốn. Tuổi tác... mười bảy. Tiềm năng trung bình. Ngươi sẽ được đưa vào khu vực Hậu Bị Đệ Tử. Rất khó để qua được vòng Sơ Tuyển với Tu Vi này. Hãy chuẩn bị tinh thần."

Lăng Tiêu không thất vọng. Hắn biết, Tông Môn Thanh Vân tuyển chọn những thiên tài có Tu Vi Luyện Khí Tầng Sáu trở lên làm Ngoại Môn Đệ Tử. Hậu Bị Khu là nơi dành cho những người yếu hơn, nhưng vẫn có hy vọng.

Hắn được đưa đến một khu vực lều trại đơn sơ. Tại đây, hắn gặp một cô gái đang ngồi một mình, ôm chặt một chiếc túi vải. Cô ấy có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt toát lên vẻ lo lắng.

"Chào ngươi," cô gái khẽ nói. "Ngươi cũng là Hậu Bị Đệ Tử sao?"

"Đúng vậy, ta là Lăng Tiêu. Còn ngươi?"

"Ta là An Tịnh, mười sáu tuổi. Ta... ta chỉ mới Luyện Khí Tầng Ba," An Tịnh nói, giọng nhỏ dần, ánh mắt đầy sự tự ti. "Linh Căn của ta là Mộc, họ nói ta có khả năng trở thành Luyện Dược Sư, nhưng Tu Vi quá thấp."

Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy cô gái này rất chân thành và hiền lành. "Đừng lo lắng. Tu Vi thấp không có nghĩa là không có cơ hội. Quan trọng là ý chí và cách ngươi chiến đấu."

An Tịnh ngước nhìn Lăng Tiêu, thấy được sự bình tĩnh và tự tin khác thường nơi hắn. "Ngươi nói đúng. Ta sẽ cố gắng."

An Tịnh kể cho Lăng Tiêu nghe về vòng Sơ Tuyển.

"Vòng Sơ Tuyển sẽ diễn ra vào sáng mai. Nó được gọi là Mê Cung Thanh Vân. Đó là một trận pháp khổng lồ được Tông Chủ tạo ra. Các đệ tử phải vượt qua mê cung trong vòng một ngày. Mê cung đầy rẫy các Bẫy Linh Khí, Ảo Ảnh và Quái Vật Linh Thú cấp thấp. Người đạt được Linh Phù Cổ Tông cuối cùng và ra khỏi mê cung trong thời gian quy định mới được chấp nhận làm Ngoại Môn Đệ Tử."

"Mê Cung, Trận Pháp... Hừm," Lăng Tiêu thầm nghĩ. Hắn vừa mới học được Linh Kiếm Phá Trận. Đây chính là cơ hội hoàn hảo để kiểm tra chiêu thức của mình.

An Tịnh tiếp tục: "Nhưng khó khăn lớn nhất không phải là mê cung, mà là những đệ tử khác. Có nhiều người sẽ sẵn sàng tấn công người khác để cướp Linh Phù hoặc loại đối thủ."

Lăng Tiêu nhìn thẳng vào An Tịnh. "Cảm ơn ngươi đã cho ta biết thông tin quan trọng này. Nếu chúng ta gặp nhau trong mê cung, ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi."

An Tịnh mỉm cười nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy một chút hy vọng.

Đêm đó, Lăng Tiêu không ngủ. Hắn ngồi thiền, hấp thụ Linh Khí và củng cố Linh Kiếm Phá Trận. Hắn biết, ngày mai sẽ là bài kiểm tra thực sự đầu tiên của hắn trong Tu Chân Giới. Hắn sẽ phải chiến đấu không chỉ chống lại mê cung, mà còn chống lại lòng tham và sự tàn nhẫn của những người tu luyện khác.

"Tông Môn Thanh Vân, Tam Sinh Ngọc Quyết... Ta đến đây!" Lăng Tiêu thầm hạ quyết tâm, Kiếm Ý sắc bén lóe lên trong mắt hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×