Trời đổ mưa từ lúc xế chiều. Những hạt mưa xối xả dội xuống mái tôn méo mó của khu ổ chuột, kêu thành những nhịp trống rỗng. Mưa ở đây không giống mưa ở khu trung lưu – nơi người ta ngồi trong quán cà phê kính sáng, ngắm mưa rơi thành sợi lấp lánh. Ở “thế giới thứ ba”, mưa là mùi rác tràn từ cống, là dòng nước bẩn ngập đến mắt cá chân, là sự lo lắng rằng căn nhà gỗ ọp ẹp sẽ sụp bất kỳ lúc nào.
Minh khoác áo nilon rách, ôm chặt bọc thuốc và ít gạo mua được trong ngày. Anh đã định về thẳng nhà, nhưng lòng bồn chồn không yên. Từ hôm qua, sau vụ chạy trốn Đội Chim Đen, anh như có hàng trăm con mắt vô hình bám theo. Dù trên đường chẳng ai chú ý tới anh, nhưng mỗi bước đi đều thấy lạnh gáy.
Anh lách qua con hẻm tối, cố bước nhanh hơn. Đêm mưa như thế này, hầu hết dân khu ổ chuột đều chui rúc trong nhà, trùm mền giữ chút hơi ấm. Nhưng tiếng động cơ gầm rú bất ngờ xé toạc màn mưa. Minh quay đầu, thấy ba chiếc xe máy lao vun vút qua. Những gã đàn ông mặc áo đen, mũ lưỡi trai trùm xuống, ánh mắt sắc lẻm quét qua. Tim Minh nhói một cái. Bọn chúng dừng lại ở góc hẻm cách anh không xa, bước xuống, kéo một người đàn ông từ trong căn lều tạm ra ngoài.
Người đàn ông ấy quỳ sụp, gào lên điều gì đó trong mưa, rồi bị một cú đá làm im bặt. Bọn áo đen nói nhỏ với nhau, rồi một kẻ rút dao. Minh theo bản năng nép sát vào tường. Anh chưa từng thấy cảnh giết người tận mắt – ngoại trừ cái chết của người lạ trong tay anh đêm trước. Nhưng giờ, nó diễn ra ngay trước mắt.
“Chúng đang thanh trừng…” – Minh cắn chặt môi.
Anh muốn bỏ chạy, nhưng chân lại như dính chặt xuống đất. Trong khoảnh khắc, ánh đèn xe lóe lên, chiếu thẳng vào mặt anh. Một gã áo đen đã thấy anh.
– Ê, thằng kia! – tiếng quát vang lên.
Minh giật mình, quay lưng chạy thục mạng. Nước mưa hắt vào mặt, mặn chát như máu. Tiếng chân rượt sát sau lưng. Con hẻm nhỏ hẹp, lối thoát duy nhất là băng qua cầu gỗ dẫn ra bờ sông. Anh lao đi, tim đập thình thịch, hơi thở rát bỏng cổ họng.
Trên cầu, Minh trượt ngã, bàn tay rách toạc vì va vào đinh gỉ. Anh ôm vội túi gạo, lảo đảo đứng dậy. Tiếng chân đuổi phía sau càng lúc càng gần. Trong tuyệt vọng, Minh rút từ túi áo ra… chiếc vòng sắt. Ánh chớp lóe sáng, soi hoa văn xoắn kỳ dị trên bề mặt nó. Trong khoảnh khắc ấy, gã áo đen đi đầu khựng lại, mắt sáng rực.
– Nó! Chính nó! – gã gầm lên.
Minh chết lặng. Thì ra thứ này thật sự là thứ chúng đang tìm.
Không kịp nghĩ nhiều, anh lao khỏi cầu, trượt xuống mép bùn ven sông. Dòng nước đen ngòm cuồn cuộn, rác nổi lềnh bềnh. Minh ôm chặt chiếc vòng, mặc cho nước bẩn tràn vào miệng. Anh lặn xuống, nín thở, men theo mấy cọc gỗ nhọn hoắt. Tiếng bọn truy đuổi chửi rủa vang trên cầu.
Anh ngoi lên ở một chỗ xa hơn, thở hổn hển, toàn thân lạnh run. Trong lòng bàn tay, chiếc vòng vẫn còn nguyên, lạnh buốt. Minh siết chặt nó, cảm giác vừa hãi hùng vừa kỳ lạ, như thể vật này đang lôi anh vào một con đường không thể quay đầu.
Trở về nhà, Minh giấu chiếc vòng kỹ hơn – nhét sâu dưới lớp ván sàn, chèn đá và bùn đất lên. Mẹ anh ho liên hồi, chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra. Anh ngồi bên giường, nhìn gương mặt hốc hác ấy mà thấy lòng đau nhói.
“Vì mẹ, mình phải sống. Nhưng cũng vì mẹ… mình không thể cứ sống như trước.”
Ngoài kia, mưa vẫn dội xuống, che giấu mọi tiếng động. Nhưng Minh biết, từ giờ anh đã bị Đội Chim Đen đánh dấu. Và cái vòng sắt kia chính là nguyên nhân. Một biến cố nhỏ, một sai lầm tình cờ, đủ để biến một chàng trai nghèo trong ổ chuột thành mục tiêu săn đuổi.
Trong đêm mưa u ám ấy, Minh ngồi bất động, đôi mắt ánh lên tia kiên quyết chưa từng có. Anh không biết ngày mai sẽ ra sao. Chỉ biết rằng, cuộc sống yên bình của anh đã chấm dứt vĩnh viễn.