Buổi sáng hôm sau, không khí đặc quánh mùi ẩm và sắt gỉ. Minh mở mắt khi tiếng còi tàu cũ rít qua bờ sông, lưỡi khô khốc. Anh sờ xuống sàn – miếng ván lỏng lẻo vẫn khít, lớp bùn trét lên tối qua chưa nứt. Chiếc vòng sắt yên dưới đó như một con cá nằm im trong bùn, nhưng từ giây phút Minh nhận nó, cả thân thể anh đã không còn yên phút nào.
Mẹ đã thức. Cơn ho đỡ hơn nhờ mấy viên thuốc bà Sáu đưa. Minh nấu cháo, dằn thêm chút muối, đặt bát vào tay mẹ:
– Trưa con đưa mẹ qua trạm. Hôm qua cô y tá nói có thể xin chụp phim.
Mẹ nhìn anh, mắt dịu lại như nước:
– Ở đó người ta bận. Con đừng làm phiền.
– Không phiền đâu. – Minh cười. – Con có hẹn.
Anh nói “có hẹn” mà chính anh bất ngờ trước sự vững vàng trong giọng mình. Vì một lời hứa mỏng manh, vì một tờ giấy ghi mấy dòng chữ nguệch ngoạc của Lan, anh thấy như mình đã có một sợi dây thừng bám vào.
Xưởng tái chế sáng nay đông bất thường. Hổ đứng giữa sân, hai tay chống hông, giọng rè rè:
– Chiều có xe kiểm tra. dọn sạch mặt bằng khu số 2. Đứa nào lề mề trừ hết!
Trên cao, bầu trời xanh mỏng nhưng ánh sáng không chạm tới được nền xi măng xám dơ bẩn. Minh quấn lại băng tay, lặng lẽ kéo đống nhựa vụn. Mùi khét của nhựa bị nung lan như một thứ bệnh. Và ở mép xưởng, ba gã áo tối màu Minh đã thấy hôm qua đang hút thuốc, nói chuyện nhỏ bằng ánh mắt. Hắn có mặt ở mọi nơi: bến tàu, xưởng, đầu hẻm. Đội Chim Đen như lũ bóng, không bao giờ đi hẳn, chỉ trườn trên mép nhìn xuống.
Tuấn xuất hiện trễ, môi còn sưng vì đêm mưa. Nó ném cho Minh chai nước:
– Uống đi.
– Mày đỡ chưa?
– Gặp may, chúng bận đuổi mày. – Tuấn nháy mắt, nửa đùa nửa mỉa. – Tối qua tao núp được.
Minh im. Cảm giác có lỗi khiến cổ họng anh nghẹn. Nhưng Tuấn đã quay đi, giọng hạ nhỏ:
– Tối nay có “sàn” ở bãi kho số 4. Một ván đứng ring thôi, tiền hai triệu nếu trụ được ba phút. Tao nghĩ… mày cần tiền.
– Tao không đánh ăn tiền. – Minh gằn.
– Ở đây không ai làm điều mình “muốn”. – Tuấn thở, mùi thuốc rẻ tiền lẫn mùi nhựa – Tao dẫn. Không ép.
Minh quay lại đống nhựa, cố bỏ ngoài tai, nhưng chữ “hai triệu” như một con ruồi bám dai dẳng: hai triệu nghĩa là đủ thuốc cho mẹ nửa tháng, đủ tiền xe chạy vài lượt khu trung, đủ mua thêm gạo, đủ để… có lựa chọn. Đồng tiền ở nơi này vừa là phao cứu người, vừa là sợi dây siết cổ. Nó sáng lấp lánh và bốc mùi máu.
Gần trưa, Hổ gọi một nhóm năm người, có cả Minh và Tuấn:
– Dọn mấy thùng xanh trong kho phụ, chuyển qua bờ tường phía Nam. Làm gọn!
Mấy thùng xanh to, dán băng vàng, có ký hiệu tam giác cảnh báo. Minh thoáng rờn gáy: hóa chất. Nắp sắt rỉ, mép dán tróc. Một gã công nhân mới – cậu trai mười bảy, cằm còn non – cố nhấc nhưng loạng choạng. Minh kịp chụp tay:
– Nặng quá, hai người một thùng.
– Nhanh lên! – Hổ quát – Loại này… để lâu dễ “bốc mùi”.
Từ “bốc mùi” khiến dạ dày Minh quặn lại. Họ dùng xe con lăn kéo qua bờ tường. Tới thùng thứ tư, bánh xe trượt một cái, cạnh thùng cọ vào gờ bê tông. Tiếng “rắc” nhỏ như một cái búng tay. Một tia chất lỏng vàng nhạt rỉ ra, mùi hăng xộc thẳng vào mũi. Cậu trai mười bảy hét lên, buông tay bản năng, thùng nghiêng, vệt nước văng vào cổ tay và gò má cậu.
– Nước! Nước! – Cậu gào.
– Đồ ngu! – Hổ lao đến, đẩy thùng thẳng lại, rồi quát cả bọn – Rửa! Rửa ngay!
Minh kéo cậu trai chạy tới vòi nước hoen rỉ. Dòng nước đục đổ ào ào. Vệt vàng chạm da chuyển đỏ, rộp như bị bỏng. Cậu trai cắn chặt răng, mặt tái không còn giọt máu. Minh lấy con dao nhỏ cạo nhẹ bề mặt rộp, tay run bần bật.
– Cố lên! – Anh gầm khẽ, như gào với chính mình.
Hổ chạy về phía kho gọi ai đó bằng điện thoại. Một chiếc xe van màu xám đậu ngoài cổng xưởng gần như lập tức – quá nhanh so với mọi quy trình bình thường. Ba người đàn ông mặc áo tối màu nhảy xuống. Không có dấu chữ thập đỏ hay biển “cấp cứu”. Chỉ có găng tay đen và một túi sơ cứu gọn gàng.
Gã dẫn đầu – không phải “mắt mèo” – lướt ánh nhìn qua vết bỏng, nói ngắn:
– Nhẹ. Đưa tay đây.
Hắn đổ thứ chất lỏng trong suốt lên, mùi cồn mà không phải cồn, băng kín bằng gạc.
– Tên mày? – Hắn hỏi.
– D… Dương.
– Dương, từ nay đừng động vào thùng có băng vàng. – Hắn thản nhiên. – Ký vào đây.
Một tờ giấy in sẵn, ô trống tên, bên dưới là mấy dòng chữ: “Tự nguyện lao động – đã được hướng dẫn an toàn – không khiếu nại.” Dương run run cầm bút. Hổ liếc Minh, ánh mắt van lơn lẫn đe dọa. Minh thấy mạch máu trên thái dương mình nảy giật. Mọi thứ gọn ghẽ như một cảnh đã tập dượt hàng trăm lần: rò rỉ, bỏng, xe xám, ký tên, im.
Gã áo tối màu đứng dậy, vỗ vào vai Hổ, một cái vỗ vừa như khen vừa như cắm cọc:
– Lần sau cẩn thận. Hàng đợt này nhạy cảm.
– Biết rồi. – Hổ khúm núm.
Minh đưa mắt nhìn quanh. Ở mé thùng thứ tư, vệt vàng còn vương trên gờ bê tông, loang ra thành một hình bầu dục méo mó. Rìa nước mòn thành rãnh nhỏ tí như con kiến cắn. Ngay dưới thùng, có một mảnh kim loại mỏng bằng nửa ngón tay, xám bạc, lằn vài vết khía – hắn rơi ra khi gió lùa hay do cú nghiêng ban nãy. Không hiểu vì sao, tim Minh bỗng đập mạnh. Mảnh đó giống ai đó mà anh đã gặp: chiếc thẻ trong vòng. Anh cố tình lùi, che nó bằng giày, rồi trong lúc Hổ và gã áo đen quay ra cổng, anh cúi nhặt, nhét vội vào băng cổ tay như nhét một mẩu khăn mồ hôi.
Tiền thưởng “an toàn” được phát ngay sau đó như một nghi thức thanh trừng ký ức: mỗi người trong nhóm nhận một phong bì mỏng. Minh đếm: ba trăm nghìn. Tuấn nhướng mày:
– Đấy, thấy chưa. Tiền đấy.
– Tiền mùi hóa chất. – Minh nói cộc.
– Ở đây tiền nào chẳng có mùi. – Tuấn nhún vai – Vấn đề là mùi đó có ích cho mày không.
Buổi trưa, Minh đưa mẹ lên trạm khu trung. Tòa nhà thấp, tường trắng sứt, hành lang mùi thuốc sát trùng rẻ tiền. Lan đón họ ngoài cửa, giọng nhỏ đủ nghe:
– Em xin được suất chụp cho cô. Không tốn phí. Nhưng… – Cô nhìn quanh – Cần đi nhanh, trước ba giờ.
Minh gật. Trong phòng chụp, mẹ đứng run nhẹ vì lạnh và vì sợ. Minh giữ vai bà, thì thầm:
– Có con đây.
Lan điều chỉnh máy, khuôn mặt cô nghiêm, đôi mắt vẫn ấm:
– Cô hít sâu, giữ hơi. Tốt rồi.
Khi phim rửa xong, Lan nhìn, đầu mày khẽ nhíu.
– Sao vậy? – Minh hỏi, tim hụt một nhịp.
– Em không phải bác sĩ chính, nhưng phổi cô có bóng mờ. Cần xét nghiệm thêm. – Lan ngẩng lên – Em sẽ cố xin một đợt kiểm tra sâu hơn tuần tới. Anh… đừng lo.
Minh gật, nhưng bàn tay anh đã lạnh. “Bóng mờ” – cụm chữ như một giọt mực rớt vào chiếc bát vốn đã vơi. Anh đút phong bì “an toàn” vào túi áo, thấy nó nặng như đá.
Khi đưa mẹ về, Lan kéo Minh lại, hạ giọng:
– Anh… cẩn thận. Hôm qua ở bến tụi em bị hỏi. Mấy người áo đen, nói tìm một “mảnh vòng”.
Minh giật mình, mắt lướt vô thức về phía cánh tay quấn băng. Lan đủ tinh tế để không nhìn theo:
– Em không hỏi gì. Nhưng nếu anh dính dáng, giấu kỹ và đừng khoe với ai. Ở đây, người tốt cũng có thể biến mất nếu lỡ biết quá nhiều.
– Em… – Minh nghẹn – Cảm ơn.
Lan chạm rất khẽ vào mu bàn tay anh. Một cái chạm như lời chúc mỏng manh.
– Giữ lưng thẳng. – Cô mỉm cười nhỏ – Em tin anh làm được.