thành phố bóng tối

Chương 7: Chiều xuống bờ sông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều xuống, Minh ngồi một mình ở bờ sông, mở băng cổ tay giả vờ lau mồ hôi, lôi mảnh xám bạc ra. Trên mép nó có logo tròn như cánh quạt bốn lá – y hệt ký hiệu chạm trên vòng. Bên dưới là mấy hàng ký tự: “AP-3T/N-Sector – Batch: NQ-14”. Minh không hiểu hết, chỉ đoán “AP” là viết tắt của cái gì đó, “3T” làm anh rùng mình – “Thế giới thứ ba”? Hay tên một dự án? “Sector N” – khu phía Nam của thành phố? Những mảnh chữ mảnh như tóc mà nặng như chì.

Tiếng bước chân khua nhẹ sau lưng. Tuấn. Nó ngồi xuống, thảy cho Minh một cây kẹo mạch nha, cười xấu hổ:

– Hồi nhỏ mày thích.

– Giờ cũng thích. – Minh mở kẹo, vị ngọt thô ráp cắn vào lưỡi – Tối nay… “sàn” ở đâu?

– Tao biết mà. – Tuấn thở ra, hồ hởi mà buồn – Bãi kho số 4, dưới gầm cầu xi măng, cửa vào là quán nước “Ba Miên”. Đánh một ván là đủ tiền thuốc tuần này. Đứng ba phút thôi.

– Nếu tao gục?

– Thì lần sau. – Tuấn nhìn thẳng vào Minh, mắt nó bỗng nghiêm – Tao bảo kê lưng mày. Tao… nợ mày tối qua.

Minh nhìn dòng sông đen, thấy mặt mình méo theo làn nước. Anh không sinh ra để đánh nhau kiếm tiền. Nhưng anh cũng không sinh ra để ký vào tờ giấy “tự nguyện không khiếu nại” khi da thịt ai đó rộp lên. Giữa hai thứ đó, cái nào ít bẩn hơn? Không cái nào. Nhưng ít nhất, ở ring, anh chọn được lúc ngã.

– Đi. – Minh nói.

“Ba Miên” bề ngoài chỉ là quán nước chập chờn bóng đèn, bàn nhựa thấp, ghế xanh sứt chân. Chủ quán – một người đàn bà trạc bốn mươi, mặt vô cảm như khuôn gỗ – gõ nhẹ muôi lên thành nồi chè ba màu khi thấy Tuấn:

– Đi xuống. Nhanh.

Một tấm bạt kéo lên. Mùi mồ hôi, rượu rẻ tiền, máu khô phả vào mặt. Cầu thang gỗ dẫn xuống một không gian thấp trần, đèn huỳnh quang trắng lạnh. Khoảng trống giữa căn phòng là một “ring” dựng vội bằng dây thừng và bốn cọc gỗ. Quanh đó là những gương mặt: phấn khích, trống rỗng, tàn ác, hiếu kỳ. Đồng tiền làm người ta có chung một đôi mắt.

Một gã đàn ông đứng cạnh ring, sơ mi trắng tinh, cà vạt đen – sạch sẽ đến lạc loài – nhưng ánh mắt thì không: lạnh, phẳng như bề mặt thép. Tuấn ghé tai Minh:

– Duy “Mặt Lạnh”. Chủ cái sàn này.

Minh gật, người thu nhỏ trong bộ quần áo lao động, chân trần.

– Ván đầu: “Thằng Mập” với “Con Chó”! – Ai đó gào, đám đông nhao lên.

Hai thằng ôm nhau, đấm như mù. Máu văng lên dây thừng. Có người cười, có người chửi. Duy không cười không chửi, chỉ ra hiệu, tiền chuyển tay nhanh như bọt.

– Lượt của mày. – Tuấn kéo tay Minh – Đối thủ là Quân “Đầu Trâu”. Không đánh để thắng, chỉ trụ. Che đầu, bảo vệ sườn. Đừng nhìn mắt nó.

Quân “Đầu Trâu” cao hơn Minh nửa cái đầu, vai như hai tảng bê tông. Khi bước vào ring, hắn lắc cổ rắc rắc. Minh đứng đối diện, thấy mùi mồ hôi và cao nóng xộc lên.

– Ba phút. – Duy nhìn đồng hồ – Bắt đầu!

Quân lao tới như một toa tàu. Cú đấm đầu tiên đi qua mang tai Minh, tiếng gió rít. Bản năng kéo anh cúi xuống, tay ôm đầu. Cú thứ hai chạm sườn, đau như có đá tảng đập thẳng. Minh lùi. Không gian nhỏ lại, tiếng gào bên ngoài xa dần như một giấc mơ ồn ào. Trong đầu anh chỉ còn nhịp thở: vào bằng mũi, ra bằng miệng, đếm một, hai, ba. Bố anh từng dạy: “Khi sợ, đếm nhịp. Nỗi sợ sẽ có hình.” Minh đếm, rồi nhìn gối Quân nhấc, hạ; nhìn vai hắn nhô, tụt. Mỗi động tác lớn luôn có một chuẩn bị nhỏ. Anh bắt đầu thấy.

Cú thứ ba của Quân vung ngang. Minh hạ thấp trọng tâm, gập gối, để lực lướt qua vai. Cú thứ tư chụp xuống đỉnh đầu, Minh nâng trán đỡ, vừa đau vừa choáng, nhưng vẫn đứng. Tuấn hét đâu đó:

– Trụ! Ba mươi giây rồi!

Minh khép khuỷu tay, chặn sườn, xoay trong vòng nhỏ như con thuyền né sóng. Mỗi lần Quân quật tới, anh chạm vào cổ tay hắn, vờn ra ngoài. Không phản đòn – phản đòn sẽ kéo dài – chỉ đốt thời gian. Một phút. Một phút rưỡi. Quân bực, mạnh tay hơn, thân thể to đùng mỏi nhanh. Mồ hôi hắn bắn vào mặt Minh, mặn như nước sông. Cú đấm lệch, Minh thấy khoảng không trống ngay dưới nách hắn. Nếu là trận của riêng anh, nếu không có thuốc cho mẹ, có lẽ anh đã chọc thẳng vào đó. Nhưng đây không phải trận để thắng. Đây là trận để thở đến phút thứ ba.

Hai phút rưỡi. Cả người Minh đau như một khối, chân chồn. Quân gầm lên, ôm siết, kéo Minh ghì xuống. Không luật. Không trọng tài. Không kẻ can. Minh cảm giác xương sống rít một tiếng. Anh đạp vào mu bàn chân Quân, cú đạp không mạnh nhưng bất ngờ, đủ để khoảng ôm lỏng một tích tắc. Anh luồn vai, trượt ra, ôm đầu. Ba phút. Chuông là tiếng muỗng gõ vào chảo méo. Duy giơ tay.

– Dừng.

Đám đông hô “Óoooooooo”. Có kẻ ném tiền xu vào ring, tiếng kim loại chát chúa. Quân đá một cái vào dây thừng, rời đi. Minh đứng chao, đầu gối muốn gập. Tuấn lao vào, đỡ anh, cười rạng rỡ đến lố bịch:

– Mày làm được, thằng điên!

Duy bước lại, đưa một phong bì. Mắt hắn dừng một giây trên băng cổ tay Minh – nơi anh giấu mảnh xám bạc. Minh thấy ánh nhìn đó. Lạnh và… tò mò?

– Lần đầu? – Duy nói.

– Ừ.

– Có dáng. – Duy thả phong bì – Cần tiền cứ tới. Đừng chết ngoài đường.

Minh cầm phong bì, lòng bàn tay ướt. Anh biết trong này là hai triệu, có thể hơn nếu đám khách cược vui. Tiền nóng như vừa cắt từ lò ra. Anh muốn rửa tay.

– Đi thôi. – Tuấn ghé tai – Ra bờ sông hít khí.

Họ lách qua đám đông, mùi rượu bám theo. Lúc ngẩng lên khỏi quán “Ba Miên”, gió đêm quất thẳng vào mặt. Thành phố bên kia sông sáng như dây đèn Noel vắt trên trời. Ở đây, tiếng sóng vỗ bờ gỗ, tiếng kim loại lắc cắc. Tuấn mở phong bì của mình, cười:

– Một triệu rưỡi. Tao cược mày trụ quá hai phút. Tao tin mày.

– Nhờ mày kéo tao vào đây. – Minh đáp, vừa cảm ơn vừa cay đắng.

Tuấn ngập ngừng, như định nói điều gì. Rồi nó thở ra:

– Minh… Mày có thứ gì tụi Chim Đen muốn, đúng không?

– Sao mày hỏi?

– Tụi nó rà hỏi cả ngày. Có đứa nói “thằng lao công gầy, mắt sâu”. – Tuấn cười méo – Tả mày như vậy thì cả khu có mỗi mày.

Minh siết phong bì.

– Nếu tao có, và nếu thứ đó là cơ hội để sau này… đổi được gì đó cho khu này thì sao?

– Đổi? – Tuấn lắc đầu – Đừng mơ. Chúng nó chỉ mua. Mua bằng tiền, bằng sợ, bằng máu.

– Còn nếu tao không bán?

– Thì tụi nó lấy. – Tuấn nói nhỏ như gió – Và giết.

Tiếng máy xe xé toạc câu nói. Ba chiếc mô-tô dừng ngang lối. Đèn pha quất trắng bờ sông. Bóng người từ từ hiện ra. Ở giữa là gã cổ quấn khăn, mắt phản chiếu như mắt mèo. Hắn bước tới, giày da sạch bóng giẫm lên bùn mà không vấy bẩn.

– Chúc mừng trụ ba phút. – Hắn nói như chào một người bạn cũ. – Có sức. Tốt.

Tuấn lùi nửa bước, môi run. Minh đứng yên, tim đập đều bằng ý chí:

– Anh muốn gì?

– Thứ mày nhặt. – Hắn nói như thì thầm – Vòng tay. Và phần bên trong nó.

Minh im. Tiếng nước. Tiếng đèn neon xa xa. Mùi nhựa từ xưởng phả qua như một bóng ma.

– Tao không có. – Minh nói chậm.

“Mắt mèo” nghiêng đầu, nhìn Tuấn, rồi nhìn băng cổ tay Minh. Hắn mỉm cười, không ấm.

– Mày có ba ngày. – Hắn giơ ba ngón tay – Ba ngày để suy nghĩ. Sau đó, bọn tao không hỏi nữa. Bọn tao lấy.

Hắn ném một phong bì dày xuống chân Minh. Tiền bung ra, lộ những tờ mới cứng.

– Tiền đặt cọc. – Hắn nói – Chỉ là cho công mày giữ hộ.

– Tao không cần. – Minh nhặt, nhét lại, ném trả.

Phong bì rơi, bật ra vài tờ, lẫn vào bùn. Một tên đàn em nhướn mày định động, nhưng “mắt mèo” giơ tay. Hắn bước lại gần đến khi Minh có thể ngửi thấy mùi nước hoa lạnh như kim loại.

– Nghe cho kỹ, Minh. – Hắn gọi tên anh như một nhát dao chạm vào da – Ở thành phố này, có hai thứ luôn thắng: tiền và sợ. Mày đang có cái khiến cả hai thứ đó tăng. Nếu mày khôn, mày đổi nó lấy tiền – rất nhiều – và biến khỏi khu này với mẹ mày. Nếu mày ngu, mày sẽ nhìn mẹ mày ho đến chết trong một căn phòng cháy dở.

Tuấn nuốt nước bọt đánh ực. Minh thấy đầu gối mình căng cứng. Anh hạ giọng, lạ lùng bình tĩnh:

– Còn thứ thứ ba?

– Hử?

– Không cúi đầu. – Minh đáp.

Hắn nhìn Minh ba giây, đủ lâu để thành một mũi khoan. Rồi hắn cười, thật mỏng:

– Tao thích mày. Đừng làm tao thất vọng. Ba ngày.

Họ đi. Gió đêm lại lùa qua mé sông, quệt vào vết rách trên môi Minh. Tuấn ngồi phịch xuống, chửi thề một câu:

– Mày điên rồi.

– Có thể. – Minh đáp, mắt không rời đèn thành phố – Nhưng nếu bán, mày nghĩ tụi nó có tha cho khu này không?

– Không. – Tuấn nói ngay – Nhưng mày có thể rời đi.

– Tao không muốn rời đi như một thằng hèn. – Minh quay lại – Mày muốn không?

Tuấn câm lặng. Nó nhìn phong bì vừa bị ném xuống đất, tiền dính bùn. Một lúc lâu, nó nói:

– Tao… chẳng biết nữa. Ở đây, người ta sống bằng ngày mai còn hay mất. Mày nói “không cúi đầu”, nghe như chuyện cổ tích.

– Cha tao từng nói thế. – Minh khẽ – Ổng chết vì nhìn thấy thứ không nên thấy. Chắc tao giống ổng.

– Coi chừng mày chết giống ổng. – Tuấn gằn, rồi lại thở ra – Mai tao coi có thể liên hệ một thằng biết đọc ký hiệu. Học chung với tao hồi cấp hai, giờ làm ở bến cảng khu trung. Có não. Nhưng… tao không chắc nó giữ mồm.

– Tao không còn lựa chọn “an toàn” nữa. – Minh chép miệng – Chỉ còn lựa chọn “có ích”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×