An rời căn phòng ngầm với tâm trạng nặng như đá chìm dưới đáy nước. Những con đường dẫn xuống căn cứ của Darin uốn lượn như mê cung, nhưng lúc này cô không còn cảm thấy sợ nữa—nỗi sợ bên trong còn lớn hơn bất kỳ bóng tối nào. Khi bước lên mặt đất, ánh sáng đường phố Arion sáng lóa chiếu thẳng vào mắt làm cô loạng choạng. Cô đứng giữa vỉa hè, nghe tiếng xe chạy, tiếng người nói chuyện, tiếng quảng cáo điện tử rền vang… tất cả đều bình thường, nhưng chính sự bình thường ấy lại khiến cô thấy mình lạc lõng.
Cô nhìn xuống chân. Vẫn là khoảng trống vô định.
Không có bóng.
Cô cố hít sâu, nhưng hơi thở cứ đứt quãng. Lời Darin như lặp lại trong đầu: “Chín ngày. Em chỉ có chín ngày trước khi mất tất cả.”
Hôm nay là ngày thứ ba.
Thời gian đang trôi theo từng nhịp tim đập dồn dập.
An đi dọc vỉa hè, tay siết chặt dây túi xách, mắt đảo liên tục về phía đường. Cô có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Không phải người, mà là… thứ gì đó. Một cảm giác âm ẩm ngay sau lưng, như thể có một hình dạng vừa rút vào bức tường mỗi khi cô quay lại.
Cô dừng trước cửa một quán cà phê nhỏ quen thuộc. Quán nằm ở góc đường, ánh đèn vàng dịu và những chậu cây treo nhẹ nhàng đong đưa. Nơi này luôn khiến cô cảm thấy an toàn. Cô bước vào, chuông cửa vang lên một tiếng tinh tang nhỏ.
Lan – chủ quán, bạn thân của An – đang lau máy pha. Thấy An, cô mỉm cười:
“Bữa nay trông mày xanh xao vậy? Bị deadline dí hả?”
An định trả lời, nhưng lời nghẹn lại ở cổ. Cô không thể nói rằng mình đã mất bóng, rằng mình chỉ còn sáu ngày sống. Cô cố nở nụ cười mệt mỏi.
“Không sao. Chỉ hơi khó ngủ.”
Lan đặt ly latte nóng xuống bàn. “Uống đi, trông mày như sắp gục đến nơi rồi.”
An đưa tay ra lấy ly—nhưng đúng lúc ấy, cô giật mình. Ngay trên mặt bàn gỗ, cạnh ly latte, có một thứ mới xuất hiện.
Một dấu tay đen in mờ.
Không phải mực. Không phải café.
Mà là… một thứ giống như dấu in của than, hay của một thứ đang cháy dở.
An nhìn xuống tay mình – sạch sẽ. Lan cũng không động vào.
Chiếc bàn cũng không có ai dùng trước đó.
An nuốt khan, mắt mở lớn. Đó không phải dấu tay của người. Nó không có đường vân, chỉ có hình dạng méo mó như bị kéo dài, mảnh và nhọn ở các ngón tay.
Như một cái bóng đặt bàn tay lên mặt bàn rồi rút đi.
“An? Mày sao thế?” – Lan hỏi.
“Không… không có gì.” – An lắp bắp, nhưng tay cô run mạnh.
Để che đi sự sợ hãi, cô đứng dậy. “Mình… phải đi. Có việc gấp.”
Lan nhìn cô khó hiểu nhưng không hỏi thêm. An bước ra khỏi quán, tim đập mạnh hơn trước.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Mưa ở Arion luôn rơi như những sợi chỉ sáng dưới ánh đèn neon. Cô chạy vào mái hiên, nhưng khi quay lại nhìn qua cửa kính quán cà phê, cô thấy điều khiến tim mình như ngừng đập.
Cạnh bàn nơi cô ngồi, bóng của một người đang đứng.
Một cái bóng. Đen đặc. Không có cơ thể đứng cùng.
Nó đứng rất sát chiếc ghế cô vừa rời khỏi, cúi đầu như đang n sniff mùi của cô, hoặc đang tìm kiếm thứ gì đó. Mưa không làm mờ đi hình dạng của nó—ngược lại, mưa khiến nó trở nên rõ hơn, sắc hơn, như bị ánh đèn đường hút ra khỏi bóng tối.
An nín thở, mắt không rời khỏi hình ảnh đó.
Bóng ấy từ từ… ngẩng đầu lên.
Dù không có mắt, cô biết nó đang nhìn thẳng vào mình qua lớp kính.
Trong khoảnh khắc đó, ngay khi ánh nhìn vô hình giao nhau, cái bóng tan biến như khói bị gió cuốn.
An lảo đảo lùi lại một bước, suýt trượt trên nền ướt.
Bóng của cô. Nó nhất định là bóng của cô.
Và Darin nói đúng:
Nó đang tìm cô. Nó đang thử bước vào cuộc sống của cô.
An run bần bật. Cô nhìn quanh đường phố: đèn neon nhấp nháy, tiếng xe ầm ầm, người qua lại vội vã với chiếc ô màu sắc. Không một ai nhìn thấy thứ vừa đứng trong quán. Không ai nhận ra nó đang lẩn khuất quanh cô, theo dõi từng bước.
Cô phải làm gì?
Cô phải đi đâu?
Giọng Darin vang lên trong đầu:
“Hồ Sương Mù.”
An siết chặt tay, hít một hơi thật sâu. Dù tim đập loạn, dù chân run, dù cả thân thể như muốn đổ gục… cô biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Nếu cô không đi tìm nó…
Thì nó sẽ đến tìm cô trước.
Và khi đó, có lẽ cơ thể này không còn là của cô nữa.