thành phố không bóng

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong căn phòng dưới lòng đất trở nên đặc quánh như sương chìm trong những lối hành lang tăm tối. An ngồi đối diện người đàn ông áo xám – người vừa tiết lộ sự thật khiến toàn thân cô lạnh buốt: tên anh là Darin. Dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt anh hiện lên với những đường nét sắc lạnh nhưng mệt mỏi, đôi mắt sâu như chứa cả một đêm dài không ngủ.

“Em muốn biết vì sao bóng có thể biến mất?” – anh hỏi, giọng khàn nhẹ như một lời cảnh báo.

An gật đầu, không phải vì tò mò mà vì nỗi sợ đang siết chặt lồng ngực khiến cô phải biết.

Darin đứng dậy, kéo một tấm rèm đen ở góc phòng. Đằng sau là một tấm kính lớn, nhưng khi anh bật công tắc, nó sáng lên như một màn hình. Không phải video, mà là hình ảnh trực tiếp: một dãy phòng trắng bệch, trong đó có vài người đang đi lại, ngồi xuống, đứng lên… tất cả đều bình thường, ngoại trừ một điều khiến sống lưng An lạnh ngắt—họ không có bóng. Họ mang khuôn mặt vô cảm, đôi mắt trũng sâu như đã bị rút cạn sinh lực.

“Bọn họ từng giống em.” – Darin nói. “Họ sống cuộc sống bình thường, cho đến ngày bóng của họ… tự quyết định rời đi.”

An quay lại nhìn anh, đôi mắt mở to đầy hoang mang. “Tự quyết định? Ý anh là… nó có ý thức?”

Darin không trả lời ngay. Anh nhìn vào tấm kính, như đang thấy chính mình trong những con người kia. “Mỗi cái bóng là nơi chứa mọi nỗi sợ, ký ức bị chôn giấu… tất cả những điều mà con người không bao giờ muốn đối diện. Chúng ta sống được là vì bóng luôn âm thầm mang những thứ đó thay ta. Nhưng một khi chúng không muốn gánh nữa… chúng đi.”

Tim An đập mạnh, tay siết chặt vào thành ghế. Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Bóng của cô không chỉ đơn thuần là một vùng tối đổ xuống từ ánh sáng – nó có ký ức, cảm xúc, sự chịu đựng riêng.

Darin tắt công tắc, căn phòng lại chìm vào sắc vàng mờ ấm lạnh. Anh thở dài, giọng trầm xuống như chạm đáy ký ức.

“Anh cũng từng có bóng.”

Câu nói ấy khiến An ngừng thở trong một giây. Darin tiếp tục, chậm rãi như đang bóc từng lớp thời gian đau đớn. “Anh là bác sĩ. Một cô bé tám tuổi bị chứng sợ bóng tối trầm trọng được đưa đến chỗ anh. Anh điều trị cho em ấy suốt ba tháng… cho đến ngày em ấy… chết ngay trên bàn phẫu thuật.”

Darin nắm chặt tay, khớp ngón tay trắng bệch. “Lúc anh ngẩng đầu lên… bóng của anh đã biến mất. Không còn đổ dưới ánh đèn. Không hề vang bước chân. Người khác còn nhận ra trước cả anh.”

An cảm giác một thoáng rùng mình chạy dọc gáy khi tưởng tượng cảnh đó xảy ra ngay trên cơ thể mình.

Darin bước đến chiếc tủ cũ, lấy ra một chiếc hộp gỗ bên trong chứa đầy những cuốn sổ sờn mép. “Nhật ký truy tìm bóng của anh.” Anh kể về ba năm rong ruổi khắp Arion: ga tàu bỏ hoang, khu công nghiệp không còn ánh sáng, những khu hầm ngầm cũ kỹ… và cuối cùng là Hồ Sương Mù – nơi ánh đèn không bao giờ xuyên qua được lớp hơi dày đặc.

“Tại đó, anh thấy nó.” – Darin nói, giọng như bị bóp nghẹt. “Trong gương phản chiếu trên mặt nước, anh thấy bóng của mình đứng phía sau. Nhưng khi quay lại… nó biến mất. Đó là lần cuối cùng anh thấy nó.”

Không gian chìm vào im lặng nặng nề. An cảm nhận nỗi đau của anh không đơn giản là mất một phần cơ thể, mà là mất đi một phần linh hồn đã đồng hành suốt bao năm.

“Điều tệ nhất,” Darin bất ngờ nói tiếp, “là người không bóng chỉ tồn tại được chín ngày. Sau ngày thứ chín, họ không còn ký ức, không còn ý thức. Họ trở thành những xác vỏ rỗng – thứ mà chúng tôi gọi là ‘bóng trắng’.”

An cảm thấy cả thế giới như nghiêng đi trong một thoáng. Cô đếm nhanh trong đầu: kể từ hôm cô phát hiện bóng mình biến mất…

Hôm nay là ngày thứ ba.

Darin nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm trọng.

“Em không còn nhiều thời gian.”

An nuốt nước bọt, cổ họng khô rát. “Tôi phải làm gì? Bóng của tôi… nó đi đâu rồi?”

“Hai thế giới.” – Darin nói. “Nó đang mắc kẹt giữa ở lại và rời đi. Nhưng sớm hay muộn nó sẽ chọn một nơi để trốn.”

“Ở đâu?” – giọng An run lên, nhỏ đến mức như sắp tan vào bóng tối căn phòng.

“Hồ Sương Mù.”

Câu trả lời vang lên như một lời phán quyết.

Darin cúi xuống, mắt nhìn thẳng vào cô:

“Nếu em muốn sống… em phải tìm nó. Trước khi nó tìm được một cơ thể khác để thay thế.”

An sững người, tim đập thình thịch không kiểm soát.

“Thay… thế?” – cô hỏi, gần như không dám thở.

Darin gật đầu, ánh mắt nghiêm trọng đến mức khiến căn phòng yên tĩnh như bị đông cứng.

“Bóng của em không muốn trở về nữa.” – anh nói, từng chữ như rơi vào người An nặng trĩu.

“Nó muốn được sống cuộc đời của chính em.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×