thành trì xác sống

Chương 4: Lần đầu chạm trán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng nhợt nhạt buổi sáng xuyên qua màn khói bụi, chiếu xuống những con phố tan hoang. Sau cơn ác mộng ở siêu thị bỏ hoang, nhóm của Minh may mắn sống sót và mang theo được chút lương thực ít ỏi. Nhưng sự may mắn ấy không mang lại niềm vui. Tất cả đều biết, cái chết luôn rình rập ở bất kỳ góc khuất nào.

Minh đi sau cùng, vai nặng trĩu bởi ba lô chứa vài hộp đồ hộp và chai nước. Mỗi bước chân anh vẫn còn run run vì dư chấn từ cuộc đối mặt lũ xác sống. Những hình ảnh máu me, tiếng gào rú, ánh mắt trắng dã của những kẻ từng là con người… vẫn luẩn quẩn trong đầu.

“Chúng ta sẽ tìm chỗ nghỉ một lúc, rồi đi tiếp.” – Hùng nói, dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng có cánh cửa sắt khép hờ.

Cả nhóm lặng lẽ bước vào. Bên trong tối om, mùi ẩm mốc xộc lên. Minh cùng Lan lục soát từng phòng để chắc chắn nơi này an toàn. Những bức tường loang lổ, bàn ghế ngổn ngang, chứng tích cho thấy gia đình từng sống ở đây đã vội vã bỏ đi hoặc đã chết.

Ở tầng hai, Minh tìm thấy một căn phòng nhỏ còn sót lại một chiếc giường đơn bụi phủ dày. Anh ngồi xuống, cố hít một hơi thật sâu. Cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng đầu óc lại chẳng thể nghỉ ngơi.

Bất chợt, tiếng bước chân nhẹ vang lên sau lưng. Minh giật mình quay lại. Là Lan.

Cô đứng đó, gậy sắt vẫn cầm chắc trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.

“Anh giết con đó ở siêu thị… không tệ.” – Lan nói khẽ.

Minh cười gượng, đáp: “Nếu tôi không làm thế thì chắc giờ đã chết rồi.”

Lan không trả lời. Cô chỉ nhìn anh thêm một lúc, rồi quay người bước đi. Minh nhận ra, đằng sau vẻ cứng rắn ấy, đôi mắt cô chất chứa điều gì đó – không hẳn là sự lạnh lùng, mà là nỗi đau bị kìm nén.

Buổi chiều, cả nhóm lại tiếp tục hành trình. Họ men theo những con hẻm nhỏ, tránh xa các trục đường chính nơi lũ xác sống thường tập trung. Gió thổi qua những tòa nhà đổ nát phát ra tiếng rít dài, lạnh buốt sống lưng.

Đang đi, Hùng đột nhiên giơ tay ra hiệu dừng. Ông áp sát tường, nghiêng người nhìn về phía trước. Minh nín thở, cố nhìn theo. Trên con phố cách họ chừng vài chục mét, có bóng người đang di chuyển. Không phải một… mà là một nhóm, khoảng sáu người.

Họ mặc quần áo lộn xộn, phần lớn rách rưới, nhưng ai nấy đều cầm theo hung khí: dao rựa, gậy sắt, thậm chí một gã còn khoác trên vai khẩu súng săn. Gương mặt chúng bặm trợn, ánh mắt láo liên, khác hẳn vẻ run rẩy của những kẻ sống sót thông thường.

“Không phải xác sống.” – Minh thì thầm.

“Nguy hiểm hơn xác sống nhiều.” – Hùng đáp, giọng trầm khàn.

Cả nhóm im phăng phắc. Hùng ra hiệu vòng ngược vào con hẻm nhỏ để tránh mặt. Nhưng đúng lúc họ đang rút lui, một tiếng động bất ngờ vang lên: cái lon rơi xuống từ ba lô của Nam.

Âm thanh chát chúa vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Sáu cái đầu ngoài kia đồng loạt quay về phía họ.

“Có người!” – một gã hét lên.

Trong chớp mắt, cả nhóm kia lao tới như bầy sói đói.

“Chạy!” – Hùng quát.

Cả nhóm cắm đầu chạy ngược về phía khu nhà đổ nát. Nhưng bọn kia đông và nhanh. Tiếng bước chân rầm rập áp sát phía sau, kèm theo những tiếng chửi rủa thô tục.

Minh vừa chạy vừa ngoái lại, thấy rõ ánh mắt rực lên tham lam và tàn bạo. Không phải sự sợ hãi của kẻ sống sót, mà là ánh nhìn của kẻ săn mồi.

Họ lao vào một con hẻm hẹp. Hùng bất ngờ dừng lại, quay người giơ súng.

Đoàng! Tiếng súng nổ vang, viên đạn sượt qua đầu một gã, ghim mạnh vào bức tường gạch. Tiếng nổ dội vang khiến lũ quạ bay tán loạn.

Bọn kia khựng lại một thoáng, nhưng rồi chúng cười hô hố. Gã cầm súng săn bước lên, nhổ toẹt nước bọt xuống đất.

“Ông già, súng của mày có bao nhiêu viên đạn? Tao cược là không nhiều đâu.”

Hùng nghiến răng, mắt vẫn chĩa thẳng nòng súng. “Chúng tao không muốn rắc rối. Biến đi.”

“Rắc rối à?” – gã kia phá lên cười. “Ở cái thế giới này, thức ăn, nước uống, thuốc men… tất cả đều là của kẻ mạnh. Tụi mày có hàng, thì đưa đây. Tao hứa sẽ cho tụi mày chết nhanh, khỏi đau đớn.”

Lan gầm lên: “Đồ cặn bã!” rồi lao lên một bước. Hùng lập tức giữ chặt vai cô, lắc đầu.

Không khí căng như dây đàn. Minh cảm thấy bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, thanh sắt gỉ siết chặt đến rách da. Anh biết, sớm muộn gì cũng sẽ phải đổ máu.

Quả thật, gã thủ lĩnh kia ra hiệu. Năm tên đàn em lập tức tản ra, từ từ ép sát nhóm của Minh.

“Chúng ta sẽ chết nếu cứ đứng đây.” – Minh lẩm bẩm, tim đập loạn.

Và rồi, tiếng gào rú quen thuộc vang lên. Từ cuối con hẻm, một bầy xác sống kéo đến, bị thu hút bởi tiếng súng nổ ban nãy. Chúng lảo đảo, miệng phát ra những tiếng rít ghê người.

Không khí đột ngột đảo chiều. Cả hai nhóm đều sững lại, rồi trong khoảnh khắc, hỗn loạn bùng nổ.

Bọn cướp chửi rủa, quay súng và dao về phía lũ xác sống. Hùng không bỏ lỡ cơ hội, gào lên:

“Chạy mau!”

Cả nhóm lập tức lao qua khe hở giữa những kẻ hỗn loạn. Minh cảm nhận rõ hơi thở tanh tưởi sát bên, một tên cướp gầm lên vung dao về phía anh, nhưng Minh theo bản năng vung thanh sắt đánh bật ra. Dao rơi loảng xoảng xuống đất. Anh chạy thục mạng, chẳng dám ngoái lại.

Phía sau, tiếng hét của bọn cướp lẫn trong tiếng gào rú của xác sống, tạo thành bản nhạc hỗn loạn của địa ngục. Minh biết, lần chạm trán đầu tiên với con người trong tận thế đã dạy anh một bài học: đôi khi, loài người còn đáng sợ hơn cả quái vật.

Khi đã chạy xa, nhóm ngồi phịch xuống một bức tường đổ, thở dốc. Lan đập mạnh cây gậy xuống đất, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.

“Bọn khốn kiếp đó… một ngày nào đó, em sẽ tự tay giết hết chúng.”

Hùng im lặng rất lâu, rồi khẽ nói:

“Đừng nghĩ đến thù hận. Ở thế giới này, sống sót đã là một cuộc trả thù đủ lớn rồi.”

Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Tro bụi vẫn rơi, mỏng như tuyết. Anh biết, từ giờ không chỉ phải đối mặt với xác sống, mà còn phải đề phòng chính đồng loại của mình. Và điều đó còn đáng sợ gấp bội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×