Căn hầm ẩm thấp, ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ trong tay Minh run rẩy như muốn tắt bất cứ lúc nào. Cả đêm qua cậu gần như không ngủ được. Tiếng gầm gừ, rên rỉ từ bên ngoài vọng vào khe cửa thép nặng nề khiến tim cậu thắt lại. Bọn chúng vẫn ở ngoài kia, chực chờ, kiên nhẫn như loài thú săn mồi.
Minh khẽ rướn người, đôi vai đau nhức vì tựa vào vách tường suốt nhiều giờ. Mùi ẩm mốc trộn lẫn mùi máu khô khiến cổ họng cậu khô rát. Cậu đưa mắt nhìn ra cửa hầm, bàn tay siết chặt con dao găm đã sứt mẻ lưỡi. Trong thế giới này, vũ khí dù cùn đến đâu vẫn quý hơn cả vàng.
Khi ánh sáng lờ mờ của buổi sáng le lói qua khe cửa hẹp, Minh đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi quyết định mở hé cửa hầm. Không thể cứ ở mãi trong đây. Lương thực gần như đã cạn, nước uống chỉ còn một nửa chai. Nếu không tìm được gì, cậu sẽ chết khát trước khi lũ quái vật ngoài kia tìm đến.
Cánh cửa thép rít lên một tiếng chói tai. Minh nín thở, nghiêng người nhìn ra ngoài. Con đường vắng lặng, những chiếc xe cháy đen nằm lăn lóc như xác chết vô hồn. Xa xa, vài con quái vật lảo đảo đi lại, đầu ngoẹo sang một bên, khớp xương kêu răng rắc như tiếng bẻ củi khô.
Minh thở mạnh. Ít ra, khu vực này chưa quá đông. Cậu lặng lẽ trườn ra ngoài, đóng cửa hầm thật khẽ. Tiếng “cạch” vang lên nhẹ như một lời chào từ biệt.
Cậu đi dọc theo con hẻm, chân giẫm lên những mảnh kính vỡ, thỉnh thoảng lại dừng lại lắng nghe. Sự im lặng ở thành phố chết này còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm gừ. Im lặng đồng nghĩa với việc cái chết có thể lao ra từ bất kỳ góc nào.
Đến ngã rẽ, Minh nghe thấy tiếng thì thầm. Cậu lập tức nấp vào sau một chiếc xe lật nghiêng, bàn tay siết chặt con dao. Tiếng người. Trong khoảnh khắc, trái tim Minh đập dồn dập. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu lại nghe thấy giọng nói con người. Nhưng đó là bạn hay thù?
Ba bóng người xuất hiện ở cuối hẻm. Một người đàn ông lực lưỡng, trên tay cầm gậy sắt, dáng đi cảnh giác. Một phụ nữ tóc ngắn, lưng mang ba lô, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi. Người cuối cùng là một thiếu niên khoảng mười bảy, mảnh khảnh, tay ôm khẩu súng ngắn nhưng run rẩy.
Minh quan sát thật kỹ. Nhóm này rõ ràng đã đi đường dài. Họ nói chuyện khẽ với nhau, giọng khàn đặc vì khát. Từng bước đi đều chậm chạp, nhưng vẫn giữ khoảng cách đề phòng. Họ không giống bọn cướp điên cuồng cậu từng thấy, nhưng cũng không thể chắc chắn.
Một tiếng rít bất ngờ vang lên. Từ căn nhà đổ nát phía bên kia, một con xác sống lao ra, hàm răng lởm chởm nhe ra trong cơn khát máu. Người phụ nữ hét lên. Thiếu niên run tay bóp cò, viên đạn xé gió cắm vào vai con quái vật, nhưng nó không hề dừng lại.
Không kịp suy nghĩ, Minh lao ra từ chỗ nấp. Con dao găm trong tay cắm thẳng vào gáy con quái vật. Một tiếng “phập” ghê rợn vang lên. Máu đen phụt ra, bốc mùi hôi thối. Con quái vật gầm lên rồi ngã vật xuống, thân thể co giật dữ dội trước khi bất động.
Nhóm ba người chết sững. Ánh mắt họ dồn về phía Minh, vừa kinh ngạc vừa cảnh giác. Minh rút con dao ra, máu đen nhỏ từng giọt xuống nền bê tông. Cậu đứng thẳng, nhìn họ bằng ánh mắt điềm tĩnh nhưng sẵn sàng đối phó.
Người đàn ông to lớn lên tiếng trước, giọng trầm khàn:
– Cậu là ai?
Minh hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Một kẻ sống sót. Giống các người thôi.
Sự im lặng nặng nề bao trùm. Ánh mắt thiếu niên nhìn Minh vừa sợ hãi vừa biết ơn. Người phụ nữ là người đầu tiên gật nhẹ đầu, ánh mắt dần dịu đi:
– Nếu không có cậu… chắc chúng tôi đã chết.
Người đàn ông cau mày, nhưng rồi cũng hạ gậy sắt xuống. Ông ta ra hiệu cho Minh đi cùng.
– Chúng ta không nên đứng lâu ở đây. Lũ khác sẽ kéo tới.
Minh nhìn thoáng qua, rồi gật đầu. Trong thời khắc này, có đồng minh dù là tạm thời vẫn tốt hơn là đơn độc.
Họ chạy dọc con hẻm, lẩn vào một tòa nhà cũ nát. Sau khi chặn cửa bằng vài thanh gỗ, cả nhóm mới ngồi xuống, thở dốc.
Người phụ nữ đưa tay ra:
– Tôi là Lan. Đây là anh trai tôi, Hoàng, và thằng bé kia là Tuấn. Chúng tôi đang tìm đường đến thành trì phía Bắc. Còn cậu?
Minh ngập ngừng một chút rồi trả lời:
– Tôi… chỉ đang tìm nơi nào đó còn người sống.
Lan khẽ cười nhạt:
– Thì ra ai cũng giống nhau cả.
Hoàng nhìn Minh chằm chằm, giọng nghiêm nghị:
– Tôi nói thẳng. Chúng tôi không dễ tin người lạ. Nhưng cậu đã cứu em gái tôi, vậy nên tạm thời cậu có thể đi cùng. Chỉ cần nhớ: nếu cậu làm điều gì khiến nhóm gặp nguy hiểm, tôi sẽ không ngần ngại.
Minh gật đầu, ánh mắt không rời ông ta:
– Tôi hiểu.
Không khí dịu lại, dù vẫn còn sự căng thẳng ngấm ngầm. Tuấn lén nhìn Minh, đôi mắt trong trẻo nhưng hoang mang. Minh chợt nhận ra, cậu bé này vẫn còn quá non nớt để sống trong thế giới điên loạn này.
Lan lấy từ ba lô ra một chai nước, chia cho từng người. Khi chai được đưa đến tay Minh, cậu chần chừ. Trong thế giới này, nước còn quý hơn mạng sống. Nhưng ánh mắt Lan kiên quyết, buộc cậu phải uống một ngụm nhỏ. Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng khô khốc khiến Minh cảm thấy như vừa được sống lại.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, giữa thành phố chết chóc, một tia hy vọng mong manh lóe lên. Họ không còn đơn độc nữa. Nhưng Minh biết rõ, để đi đến thành trì phía Bắc, con đường trước mắt sẽ đầy rẫy máu, phản bội và cái chết.
Bên ngoài, tiếng gầm rú lại vang lên, kéo dài như lời nhắc nhở tàn khốc: trong thế giới này, lòng tin là thứ xa xỉ, và sự sống sót luôn phải trả giá.