Tiếng gầm rú của lũ xác sống vọng lại từ xa, hòa lẫn với tiếng gió rít qua những ô cửa vỡ nát. Tòa nhà bỏ hoang rung nhẹ mỗi khi cơn gió mạnh ùa qua, bụi bặm rơi lả tả xuống từ trần nhà mục ruỗng. Cả nhóm ngồi trong căn phòng tầng hai, nơi những mảnh ván mục được chất lại thành rào chắn tạm bợ.
Minh dựa lưng vào tường, tay lặng lẽ lau con dao đã loang lổ vết máu đen. Lan ngồi đối diện, ánh mắt lo lắng khi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng ban ngày yếu ớt chiếu vào. Hoàng đứng cạnh cửa, tầm mắt không rời con phố bên dưới, gậy sắt trong tay luôn sẵn sàng. Chỉ có Tuấn, gương mặt tái nhợt, cố che giấu sự run rẩy sau trận kinh hoàng vừa rồi.
Không ai nói lời nào. Không khí ngột ngạt, nặng nề như sắp nổ tung.
Cuối cùng, chính Hoàng phá vỡ sự im lặng. Giọng ông trầm thấp, dứt khoát:
– Chúng ta phải quyết định ngay. Hoặc men theo đường lớn hướng Bắc, hoặc vòng qua khu công nghiệp để tránh bọn chúng.
Lan lập tức phản đối:
– Anh biết rõ đường lớn là nơi bọn xác sống tập trung nhiều nhất. Chúng ta mà ra đó chẳng khác nào tự sát.
Hoàng quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ:
– Còn khu công nghiệp thì sao? Tôi lớn lên ở đây, tôi biết nó là mê cung. Nếu lạc trong đó, chúng ta còn chết nhanh hơn.
Giọng Lan cao vút lên vì căng thẳng:
– Nhưng ít ra chúng ta còn có cơ hội. Đi đường lớn là không còn đường quay lại!
Tuấn co người lại, hai tay ôm chặt khẩu súng lục. Cậu bé khẽ lên tiếng, giọng run run:
– Em… em không muốn quay lại nữa. Em đã thấy chúng… quá nhiều…
Minh im lặng quan sát. Cậu biết mình không thể đứng ngoài mãi, nhưng xen vào lúc này chẳng khác nào quăng thêm dầu vào lửa. Tuy nhiên, sự tranh cãi ngày càng gay gắt, không khí sắp bùng nổ thành hỗn loạn.
Cuối cùng Minh lên tiếng, giọng trầm ổn:
– Tôi có ý kiến.
Cả ba lập tức quay sang nhìn cậu, ánh mắt đầy đề phòng. Hoàng siết chặt gậy sắt, như sẵn sàng phản ứng nếu có điều gì không vừa ý.
Minh nói chậm rãi:
– Tôi từng đi ngang khu công nghiệp hai tuần trước. Đúng là nó phức tạp, nhưng cũng có nhiều nhà kho bỏ trống. Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm được thêm lương thực, thậm chí là vũ khí.
Lan gật mạnh đầu, ánh mắt lóe lên tia hy vọng:
– Đúng! Anh thấy chưa? Đi đường đó ít nhất còn có cơ hội sống.
Hoàng gằn giọng:
– Cơ hội sống? Hay là cơ hội chết chồng chất? Cậu ta chỉ “từng đi ngang qua”, làm sao chắc chắn bọn chúng không chiếm sạch cả khu công nghiệp rồi?
Không khí lại căng thẳng. Minh nhìn thẳng vào Hoàng, không tránh né:
– Tôi không chắc. Nhưng tôi biết một điều: nếu đi đường lớn, chắc chắn chúng ta sẽ bị bao vây. Tôi không nói điều gì chắc chắn cả, nhưng ít ra vòng qua khu công nghiệp, chúng ta còn có sự lựa chọn.
Lan quay sang Hoàng, giọng kiên quyết hơn:
– Anh, chúng ta phải thử.
Hoàng siết chặt gậy sắt, đôi mắt như bùng cháy. Trong thoáng chốc, Minh tưởng ông sẽ nện thẳng cây gậy xuống sàn để kết thúc cuộc tranh luận bằng bạo lực. Nhưng rồi Hoàng thở mạnh, quay đi.
– Tùy. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, đừng trách tôi không cảnh báo trước.
Căn phòng chìm trong sự im lặng lần nữa. Tiếng gió lại rít qua, mang theo âm vang của những tiếng gầm ghê rợn ngoài xa.
Lan khẽ thở ra, đôi mắt dịu lại. Cô nhìn Minh, nở nụ cười mệt mỏi nhưng biết ơn. Minh chỉ khẽ gật đầu.
Buổi chiều, cả nhóm rời khỏi tòa nhà. Họ lặng lẽ băng qua những con phố vắng, từng bước chân như đạp trên lưỡi dao. Mỗi âm thanh nhỏ cũng khiến tim họ thắt lại.
Đến đầu khu công nghiệp, khung cảnh hiện ra lạnh lẽo. Hàng rào thép gỉ sét vây quanh, bên trong là những nhà kho khổng lồ đổ nát, cửa sổ vỡ vụn, mái tôn lật tung như bị bàn tay khổng lồ xé rách. Không khí nồng nặc mùi kim loại và bụi.
Tuấn rụt rè thì thầm:
– Nơi này… thật sự đáng sợ.
Lan nắm tay cậu bé, siết chặt:
– Đừng lo, em có chúng ta.
Minh tiến lên trước, mắt không ngừng quét quanh. Bóng tối trong các nhà kho dày đặc như muốn nuốt chửng mọi thứ. Từ xa, vang lên một tiếng động lạ: tiếng sắt thép va chạm, kéo lê.
Cả nhóm lập tức nín thở.
Một bóng người xuất hiện từ góc kho. Không phải xác sống. Đó là một người đàn ông gầy gò, quần áo rách rưới, tay cầm thanh sắt. Ánh mắt hắn láo liên, như thú hoang bị dồn vào đường cùng.
Hắn nhìn họ, rồi nhếch mép cười:
– Người sống… Ha! Lâu rồi mới thấy. Các người đi nhầm chỗ rồi. Đây là “lãnh thổ” của bọn tao.
Từ bóng tối, thêm ba bóng người khác bước ra, trên tay cầm dao, gậy, thậm chí cả một khẩu súng săn cũ. Ánh mắt họ dã thú, đói khát và hung hãn.
Lan tái mặt, thì thầm:
– Cướp…
Hoàng siết chặt gậy sắt, ánh mắt lóe lên sát khí:
– Tôi đã nói rồi mà…
Minh đưa mắt nhìn quanh, tính toán trong đầu. Lũ cướp ít nhất bốn tên, lại quen thuộc địa hình. Họ đang bị dồn vào thế kẹt.
“Quyết định khó khăn” – câu nói của Hoàng chợt vang lên trong đầu Minh. Cậu biết, khoảnh khắc này sẽ quyết định tất cả.
Hoặc liều mạng chiến đấu, hoặc tìm cách thương lượng, hoặc… bỏ chạy và để lại ai đó phía sau.
Trong thế giới tận thế, đôi khi sự sống sót đồng nghĩa với việc phải hy sinh. Minh nắm chặt con dao, tim đập dồn dập. Cậu nhìn Lan, nhìn Tuấn, rồi quay sang Hoàng.
Đây chính là thời khắc mà cả nhóm phải đối mặt với lựa chọn tàn nhẫn nhất kể từ khi gặp nhau.