thành trì xác sống

Chương 7: Cái chết đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian trong nhà kho như đặc quánh lại. Ánh sáng mờ mịt từ những khe hở trên mái tôn cũ chiếu thành từng vệt vàng nhạt, soi rõ bốn gương mặt gầy guộc nhưng hung hãn của bọn cướp. Ánh mắt của chúng như những lưỡi dao bén, quét qua từng người trong nhóm Minh.

Người đàn ông gầy gò bước lên một bước, thanh sắt gõ lách cách xuống nền bê tông. Giọng hắn khàn khàn, xen lẫn sự thích thú bệnh hoạn:

– Nhìn xem… một gia đình nhỏ bé dễ thương. Một thằng nhóc run rẩy, một con đàn bà gánh ba lô, một gã to xác… và một thằng nhãi lạ mặt. Hàng hiếm đấy.

Lan lập tức kéo Tuấn nép sau lưng mình. Gương mặt cô căng thẳng, đôi mắt tóe lửa nhưng vẫn run lên từng nhịp. Hoàng siết chặt gậy sắt, cơ bắp nổi cuồn cuộn, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.

Minh bước lên nửa bước, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào kẻ cầm đầu.

– Chúng tôi không muốn rắc rối. Chỉ cần cho đi qua, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.

Tên cướp phá lên cười khan.

– Không rắc rối? Ở đây, lũ nhãi con sống sót đều biết: hoặc là săn, hoặc là bị săn. Nếu muốn đi qua… thì để lại ba lô, vũ khí, và… – ánh mắt hắn liếc xuống Lan, rồi dừng lại trên gương mặt non nớt của Tuấn – một chút “niềm vui” cho bọn tao.

– Đồ súc vật! – Lan gào lên, ánh mắt đỏ ngầu.

Tuấn tái nhợt, hai tay run rẩy siết chặt khẩu súng lục, như thể chỉ cần thêm một lời khiêu khích nữa thôi, cậu sẽ bóp cò.

Hoàng không kìm được, bước lên trước, giọng gầm gừ:

– Muốn thì thử lại đây!

Trong khoảnh khắc, không khí như sắp nổ tung. Tiếng gió bên ngoài rít qua khe cửa, mang theo tiếng gầm gừ xa xa của lũ xác sống, hòa lẫn vào sự căng thẳng trong căn nhà kho mục nát này.

Tên cướp gầy gò nhếch mép, giơ tay ra hiệu. Ba tên còn lại lập tức tản ra, vây quanh nhóm Minh. Trong ánh mắt chúng chỉ có sự khát máu và ham muốn.

Minh hiểu. Không thể thương lượng. Không thể tránh né. Chỉ còn một lựa chọn duy nhất: chiến đấu.

Cậu hít sâu, khẽ thì thầm:

– Chuẩn bị.

Tiếng gào đầu tiên vang lên khi Hoàng lao vào tên cướp bên trái. Cây gậy sắt của ông vung xuống như búa tạ, đập mạnh vào vai đối thủ. Xương gãy răng rắc, tiếng hét chát chúa vang dội.

Tên kia loạng choạng, nhưng chưa kịp ngã thì đã bị Hoàng nện tiếp cú thứ hai vào đầu. Máu bắn tung tóe, mùi tanh nồng lan khắp không gian.

Lan hét lên, rút con dao găm nhỏ từ thắt lưng, lao vào ngăn cản tên đang định chộp lấy Tuấn. Dao của cô chỉ kịp sượt qua cánh tay hắn, để lại một vết rách dài. Gã đàn ông rú lên giận dữ, tát mạnh khiến Lan ngã dúi dụi ra sau.

Minh thì không kịp nghĩ nhiều. Cậu lao thẳng vào tên cầm đầu. Con dao trong tay cậu lóe lên trong ánh sáng mờ, nhắm thẳng ngực đối thủ. Nhưng tên cướp phản xạ nhanh hơn, né sang một bên, thanh sắt trong tay hắn vung ngược lại.

Cú đánh nặng nề giáng xuống cánh tay Minh. Cậu cảm thấy xương như muốn gãy nát, con dao rơi xuống đất loảng xoảng. Đau nhói, nhưng Minh cắn răng, dùng đầu gối thúc thẳng vào bụng hắn. Cả hai lăn nhào xuống nền nhà đầy bụi bặm.

Tuấn, run rẩy nhưng không thể trốn mãi. Cậu nhắm mắt, giơ súng lên. Tiếng nổ chát chúa vang vọng khắp nhà kho. Viên đạn bay đi, trúng vào bắp đùi một tên cướp. Gã thét lên, ngã khụy xuống.

– Tuấn, lùi lại! – Lan hét.

Nhưng Tuấn không kịp. Tên cướp còn lại gầm lên, lao thẳng về phía cậu.

Minh thấy tất cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Cậu đang bị ghì chặt dưới tên cầm đầu, cổ họng nghẹt thở dưới sức nặng của hắn, nhưng đôi mắt lại kịp nhìn sang. Tuấn, cậu bé chỉ mới mười bảy tuổi, đang đứng chết lặng. Khẩu súng run rẩy trên tay không kịp nạp lại. Và tên cướp to lớn đã áp sát.

Một tiếng “phập” khô khốc vang lên. Hoàng đã kịp lao đến, cây gậy sắt cắm thẳng vào sườn tên cướp. Máu phụt ra, gã rú lên, lùi lại vài bước. Nhưng cái giá phải trả cũng đến ngay lập tức.

Từ phía sau, tên cướp bị bắn trúng đùi đã vùng dậy, trong tay lăm lăm con dao rỉ sét. Hắn cắm phập vào lưng Hoàng.

– AHHH! – Hoàng gầm lên, đôi mắt trợn trừng vì đau đớn.

– Anh!!! – Lan hét thất thanh, lao đến.

Hoàng quay lại, máu trào ra từ miệng, nhưng ông vẫn vung gậy đánh thêm một cú chí tử, khiến tên cướp kia ngã gục hoàn toàn. Hơi thở ông nặng nề, thân thể run rẩy, máu đỏ loang ướt cả lưng áo.

Minh cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của tên cầm đầu. Trong cơn tuyệt vọng, cậu nhặt con dao dưới đất, đâm thẳng vào cổ hắn. Máu phụt ra như suối, hắn trợn mắt, ngã vật xuống, hai tay co giật rồi bất động.

Tiếng thở gấp gáp vang khắp căn nhà kho. Mùi máu tanh, mùi sắt gỉ và bụi hòa lẫn vào nhau, nồng nặc đến buồn nôn. Ba tên cướp nằm la liệt, kẻ chết, kẻ hấp hối. Chỉ còn lại bốn người trong nhóm… và Hoàng đang quỵ xuống.

Lan hoảng loạn lao đến, ôm chặt lấy anh trai.

– Không! Không thể nào… Anh, gắng lên!

Hoàng thở dốc, máu trào ra từ khóe môi. Ông nắm chặt tay Lan, giọng khàn đặc nhưng vẫn kiên định:

– Đừng khóc… Lan… Em phải sống. Phải đưa thằng bé… ra khỏi nơi này…

– Anh… anh đừng nói nữa! – Lan gào lên, nước mắt trào ra như mưa.

Hoàng mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng đầy đau đớn. Ông quay sang Minh, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn khẩn cầu:

– Hứa với tôi… cậu sẽ bảo vệ họ.

Minh nghẹn lời, nhưng cuối cùng vẫn gật mạnh đầu.

– Tôi hứa.

Hoàng thở ra một hơi dài. Ông nhìn Tuấn, bàn tay run run đặt lên vai cậu bé.

– Đừng sợ… Mạnh mẽ lên…

Tuấn khóc nấc, nắm chặt tay ông. Nhưng rồi đôi bàn tay ấy từ từ lạnh dần, rơi xuống nền đất. Đôi mắt Hoàng mở trừng, nhưng ánh sáng đã tắt.

Lan gào lên, ôm chặt lấy anh trai trong tuyệt vọng. Tuấn quỳ gục xuống, hai vai run rẩy. Minh đứng đó, im lặng, trái tim như bị xé nát.

Ngoài kia, tiếng gầm rú của xác sống dần vang lên. Tiếng súng, tiếng hét trong trận chiến vừa rồi chắc chắn đã thu hút chúng. Minh cắn chặt răng, ép giọng khàn khàn:

– Chúng ta phải đi ngay.

Lan không buông, nước mắt hòa cùng máu trên áo anh trai. Minh bước tới, đặt tay lên vai cô, siết chặt.

– Nếu không đi, hy sinh của anh ấy sẽ vô nghĩa.

Lan run rẩy, nhưng cuối cùng cũng gật, cắn môi đến bật máu. Cô khẽ thì thầm bên tai Hoàng lần cuối:

– Em xin lỗi…

Cả ba người còn sống sót, lê bước ra khỏi nhà kho đẫm máu, bỏ lại phía sau thân thể lạnh ngắt của Hoàng. Trời chiều đỏ rực, ánh nắng cuối ngày như nhuộm cả thế giới trong màu máu.

Đó là cái chết đầu tiên trong nhóm. Một cái chết quá nhanh, quá tàn khốc, nhưng cũng quá hiển nhiên trong thế giới tận thế này.

Và Minh hiểu, đây mới chỉ là sự khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×