Tiếng gào rú của lũ xác sống vang dội khắp khu công nghiệp, hòa lẫn với tiếng gió rít qua các mái tôn mục nát. Mùi máu khô lẫn máu tươi từ trận chiến vừa rồi còn vương vãi khắp nền bê tông lạnh lẽo. Minh cảm thấy cổ họng khô rát, tim đập dồn dập, nhưng không thể đứng lại. Hoàng đã chết, và bây giờ, mạng sống của Lan và Tuấn nằm trong tay cậu.
– Chúng ta phải đi ngay! – Minh hô lên, giọng khàn đặc.
Lan run rẩy, nước mắt lẫn máu trên mặt, nhưng cô vẫn nắm chặt tay Tuấn. Cậu bé vẫn quỳ bên thi thể Hoàng, mắt trợn trừng, miệng lắp bắp. Minh cúi xuống, kéo Tuấn đứng dậy.
– Không còn thời gian khóc nữa. Hoàng đã hy sinh, nhưng chúng ta phải sống để tiếp tục. Nghe chưa?
Tuấn gật, môi run run. Lan siết chặt tay cậu, nhưng hai chân cô như bị chì nặng, khó bước đi. Minh lặng thở một lần nữa, rồi dẫn đường ra khỏi nhà kho.
Bên ngoài, cảnh tượng như địa ngục. Lũ xác sống đã tụ tập đông hơn, rên rỉ, đi lảo đảo từng bước, mắt trắng dã nhìn họ như những bóng ma khao khát máu. Không chỉ có xác sống; mùi máu từ thi thể Hoàng và bọn cướp xung quanh đã thu hút thêm những kẻ săn mồi khác: những người sống sót khát máu, gớm ghiếc, lợi dụng tình huống để cướp bóc.
Minh kéo tay Lan, lướt qua những mảnh gạch vụn, những chiếc xe cháy đen nằm ngổn ngang. Tuấn bám sát phía sau, tay run run siết chặt khẩu súng lục.
– Nhích mau! – Minh hô, khi thấy một tên cướp còn sống, mắt đỏ ngầu, lao tới từ góc nhà kho.
Lan vung dao, chém ra một cú mạnh. Dao sượt qua vai tên cướp, nhưng hắn vẫn lao tới, miệng rú lên điên cuồng. Minh nhảy bổ vào, lấy sức mạnh từ sự tuyệt vọng, húc mạnh vào người hắn, khiến gã ngã xuống. Tuấn bắn hai phát vào vai gã khác, nhưng đạn chỉ trúng vai, không đủ dừng hắn lại.
– Mau! – Minh gào. – Không dừng lại!
Họ chạy xuyên qua những dãy nhà kho hoang tàn, bụi bay mù mịt. Tiếng bước chân nặng nề của xác sống vang vọng phía sau, nhịp điệu như nhắc nhở họ rằng cái chết đang rượt đuổi không ngừng.
Đột nhiên, Lan trượt chân trên một vũng máu loang, ngã nhào xuống. Tuấn la lên, giơ súng định bắn những xác sống đang áp sát, nhưng tiếng súng vang lên làm bọn xác sống lao nhanh hơn. Minh chạy đến, kịp ôm Lan đứng dậy, nhưng một xác sống khổng lồ lao tới từ bên hông.
Cú tát mạnh khiến cả hai loạng choạng. Minh giật mình, nhưng kịp thời đỡ Lan, đẩy cô ra. Con xác sống vung tay quắp, chạm vào Minh. Cậu cảm thấy đau rát khắp vai, nhưng không dám kêu. Lạnh lùng, Minh dùng chân đạp mạnh vào bụng nó, con xác sống rú lên rồi ngã vật xuống.
– Chúng ta… phải tiếp tục… – Minh nói, giọng khàn đặc, mồ hôi hòa với máu trên cơ thể.
Tiếng rên rỉ của xác sống không ngừng vang lên, như muốn nuốt trọn họ. Mỗi bước đi đều đầy rẫy nguy hiểm. Họ phải tính toán đường đi, né những mảnh kính, những tấm kim loại sắc nhọn, tránh cả xác chết và bẫy tự nhiên trong khu công nghiệp.
Tuấn, mặc dù run rẩy, vẫn bắn từng phát đạn khi cần thiết. Nhưng rõ ràng, đạn trong súng cậu không đủ để đối phó lâu dài. Minh biết, họ chỉ còn một con đường: chạy thật nhanh, tìm nơi trú ẩn tạm thời, và tránh những khu vực trống trải.
Một con hẻm nhỏ xuất hiện bên trái. Minh kéo Lan và Tuấn rẽ vào, nhảy qua những mảnh kính vỡ. Bụi bay mù mịt, mùi máu khét lẹt, trộn lẫn với mùi ẩm mốc nồng nặc. Bên ngoài, trời bắt đầu chuyển xám, gió rít mạnh hơn, mang theo những đám mây đen như báo hiệu cơn bão.
Họ lao vào một nhà kho cũ khác, đóng sập cửa. Cả ba người thở dốc, cơ thể run rẩy vì mệt lả. Minh dùng tay gạt máu ra khỏi mắt, quay sang nhìn Lan và Tuấn. Nước mắt vẫn lăn dài trên má Lan, Tuấn đứng há hốc, không nói được lời nào.
– Hoàng… đã… – Lan khẽ thốt, nhưng không thể nói hết câu.
Minh gật, giọng khàn đặc:
– Anh ấy đã hy sinh để chúng ta còn sống. Chúng ta phải sống tiếp, vì anh ấy.
Lan nhìn Minh, khóe môi run run. Tuấn không dám nhìn ai, mắt nhòe lệ. Minh hít một hơi thật sâu, quyết định đi tiếp. Họ cần rời khỏi khu vực này trước khi lũ xác sống tập trung đông hơn.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi. Những giọt nước lạnh thấm qua tóc, xuống mặt, hòa lẫn với mùi máu tanh nồng. Mưa khiến mặt đất trơn trượt, nhưng cũng tạo ra lớp âm thanh che lấp tiếng bước chân của họ. Minh tận dụng cơ hội, kéo hai người qua những con đường nhỏ, tránh xa trục đường chính.
Tiếng gầm rú và tiếng bước chân phía sau vẫn vang dội. Một xác sống lao ra từ góc nhà kho, nhưng mưa khiến nó trượt ngã. Minh nhảy lên, lấy chân đá thẳng vào đầu con quái vật. Nó kêu lên rên rỉ, nhưng không ngã hẳn.
– Chạy! – Minh hô. – Không được dừng lại!
Lan nắm chặt tay Tuấn, đôi chân mỏi rã rời vẫn nhích từng bước. Họ chạy qua những tấm kim loại gỉ, nhảy qua những rào chắn, cố né các đống xác chết lộn xộn.
Tiếng mưa rơi ào ạt, như trút xuống một thế giới tàn khốc, hòa lẫn tiếng hét, tiếng rên rỉ, tiếng súng và tiếng gào gừ của xác sống. Minh cảm thấy tay chân mình ê ẩm, nhưng không được dừng lại. Mỗi bước đi là một quyết định sinh tử.
Họ tới gần một cổng nhà kho lớn, nhưng cửa sắt đã khóa chặt. Phía sau, lũ xác sống tiến tới nhanh hơn, tiếng chân vang dồn dập. Minh nhìn quanh, phát hiện một tấm mái tôn rỉ sét gập xuống, có thể nhảy qua.
– Qua đây! – cậu hô, dẫn đường.
Lan ôm Tuấn nhảy qua trước, mưa lạnh thấm vào cơ thể. Minh lao theo, cảm giác như tim muốn rơi ra ngoài. Phía sau, tiếng xác sống rú lên, lao tới, nhưng bị vấp vào những đống đổ nát, chậm lại đôi giây.
Cả nhóm lao vào một con hẻm nhỏ, mưa trút xuống như xua đi tất cả sự sống còn sót lại. Họ ngồi thở dốc dưới một mái hiên hỏng, cơ thể ướt sũng, mệt lả. Nhưng ít ra, họ vẫn sống.
Minh nhìn Lan và Tuấn, hai người run rẩy, mặt mũi lấm lem máu và bùn. Cậu biết, cái chết của Hoàng sẽ ám ảnh họ mãi, nhưng trong khoảnh khắc này, sống sót là điều quan trọng nhất.
– Chúng ta… phải đi tiếp. Không còn nơi nào an toàn cả. Nhưng ít ra… chúng ta vẫn còn nhau.
Lan nhìn Minh, gật đầu yếu ớt. Tuấn cũng im lặng, nhưng ánh mắt cậu bé đã cứng cỏi hơn, biết rằng từ giờ, thế giới này sẽ không có chỗ cho sự mềm yếu.
Mưa rơi nặng hạt, xối xuống thành phố đổ nát. Máu, nước và bùn hòa lẫn, nhấn chìm mọi dấu tích của quá khứ. Minh đứng dậy, nắm tay hai người, bước ra khỏi hẻm. Mỗi bước chân trên mặt đất ướt sũng là một quyết định sinh tử, là một lời hứa với Hoàng rằng họ sẽ sống sót, bằng bất cứ giá nào.
Nhưng Minh biết, phía trước sẽ còn nhiều cạm bẫy hơn, nhiều nguy hiểm hơn, và có thể… sẽ còn mất mát nữa.
Trong mưa và máu, ba người lao về phía thành trì phía Bắc, với hy vọng mong manh nhưng thôi thúc mạnh mẽ hơn bất cứ nỗi sợ hãi nào.