Trời vẫn mưa tầm tã khi Minh, Lan và Tuấn cuối cùng cũng nhìn thấy bức tường cao sừng sững của thành trì phía Bắc. Đó là một tòa thành bằng thép và bê tông cũ kỹ, vươn lên như một pháo đài kiên cố giữa sa mạc hoang tàn. Ánh sáng yếu ớt từ vài bóng đèn năng lượng mặt trời còn sót lại trên thành làm lấp lánh dòng chữ sơn mờ: “THÀNH TRÌ PHÍA BẮC – KHU AN TOÀN”.
Lan lặng người, bàn tay siết chặt khẩu súng lục của Tuấn. Cô không dám tin vào mắt mình. Tuấn chỉ đứng sững, mưa tạt vào mặt, nhưng mắt cậu lóe lên niềm hy vọng mong manh. Minh hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa cảnh giác.
– Cuối cùng… cũng tới nơi… – cậu thốt lên, giọng khàn đặc.
Nhưng ngay lập tức, tiếng gầm rú từ phía sau khiến cả ba người giật mình. Những con xác sống vẫn bám sát họ, một số lặn dưới bóng tối để theo dõi. Minh liếc nhìn, tay siết chặt con dao găm. Chỉ còn một chút nữa thôi, họ phải băng qua cổng thành để tránh bị truy sát.
Cổng thép lớn mở hé, và một nhóm người mặc trang phục bảo vệ xuất hiện, tay cầm súng trường, ánh mắt dõi theo họ. Một người đàn ông trung niên, tóc bạc lẫn sợi đen, bước ra. Giọng ông trầm, đầy uy quyền:
– Ai đến đây? Giơ tay lên!
Minh đưa tay lên, mắt không rời ông ta.
– Chúng tôi… chỉ muốn tìm nơi an toàn.
Người đàn ông nhíu mày, rồi lệnh cho hai người lính đứng gần:
– Kiểm tra họ.
Lan siết chặt tay Tuấn, nhưng Minh gật nhẹ. Họ không còn lựa chọn nào khác. Hai người lính kiểm tra từng đồ đạc, từng vết thương. Khi nhìn thấy cặp mắt căng thẳng của Tuấn, họ im lặng.
– Cho vào trong. Nhưng theo luật của thành trì – ông ta nói – bất cứ hành vi nào gây nguy hiểm cho cộng đồng đều bị trừng phạt nghiêm khắc.
Cánh cổng sập lại sau lưng, tiếng kim loại vang lên như một lời nhắc nhở: ở đây, luật lệ còn nghiêm khắc hơn cái chết ngoài kia.
Nhóm Minh bước vào nội thành, không khí bên trong khác hẳn bên ngoài. Những con đường lát đá sạch sẽ hơn, các tòa nhà gạch và kim loại cũ được gia cố. Người sống sót di chuyển nhanh nhẹn, nhưng mắt họ xa lạ và cảnh giác, như từng trải qua hàng trăm lần mất mát.
Một cậu bé khoảng tuổi Tuấn chạy qua, vai khoác ba lô nhỏ. Cậu bé nhìn Minh, đôi mắt sáng lên trong khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó lại cúi mặt. Minh nhận ra, ở đây, bất cứ ai cũng giấu đi nỗi sợ hãi thật sự.
Lan rút từ ba lô chai nước và chia cho cả nhóm. Tiếng mưa ngoài thành vang nhẹ trên mái tôn, trộn với tiếng người di chuyển, tạo thành một nhịp điệu kỳ quái. Minh thở dài, ngồi xuống cạnh Tuấn.
– Chúng ta có thể nghỉ ngơi… tạm thời – cậu nói, giọng mệt mỏi.
Nhưng cảm giác tạm lắng chỉ kéo dài ít phút. Khi đi qua một con hẻm nhỏ dẫn vào khu dân cư, Minh nhận ra dấu hiệu bất thường. Những người sống trong thành, dù mang vẻ ngoài bình thường, nhưng ánh mắt họ luôn dõi theo mọi động tĩnh. Một vài người cầm dao, gậy sắt, đứng rải rác trên các mái nhà. Không có trẻ con chơi đùa, không có tiếng cười, chỉ có sự cảnh giác chết chóc.
Lan nhìn Minh, khẽ nghiêng đầu:
– Cậu có cảm giác gì đó không?
Minh gật. Cậu cảm nhận được sự khác thường, nhưng chưa thể xác định. Cả nhóm đi tiếp, bước vào một tòa nhà cũ được dùng làm nơi trú ngụ tạm thời. Người đàn ông trung niên xuất hiện, tự xưng là trưởng thành trì – tên ông là Trần.
– Các người có thể ở lại, nhưng cần tuân thủ các quy tắc. Không tranh giành thức ăn, không chống đối, không nói dối. Vi phạm một trong những điều đó, hậu quả là… – ông ta dừng lại, ánh mắt sắc lạnh.
Cả nhóm lặng im. Minh hiểu, thế giới ở đây khác hẳn bên ngoài. Họ đã tạo ra một xã hội “sống sót bằng luật lệ sắt đá”.
Đêm đầu tiên trong thành trì, Minh không ngủ được. Cậu ngồi bên Lan và Tuấn, nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ. Dưới ánh sáng yếu ớt, những người sống sót di chuyển như bóng ma. Không ai nói chuyện. Không khí yên tĩnh nhưng đầy áp lực.
Tuấn thì thầm:
– Tại sao ở đây mọi người… nhìn chúng ta như vậy?
Minh trầm ngâm:
– Họ đã trải qua nhiều thứ… Chúng ta vừa vào là người lạ, họ chưa tin cậy.
Lan nhìn Minh, giọng run run:
– Nhưng cậu có cảm giác gì đó… khác thường không?
Minh gật. Cậu thấy những ánh mắt lén lút, những cuộc trò chuyện rì rầm, những cái nhìn dò xét. Có điều gì đó họ giấu, điều gì đó rợn người.
Ngày hôm sau, Minh cùng Lan đi tìm nguồn nước và thực phẩm theo chỉ dẫn của Trần. Họ đi qua những khu nhà kho cũ, thấy những người sống sót tập hợp để nhận phần ăn. Một số người mang mặt nạ tự chế, che gần hết khuôn mặt. Một số khác thì nhếch mép cười, ánh mắt lạnh lùng, khiến Minh sởn gai ốc.
Khi đến khu vực trung tâm, Minh vô tình nghe thấy một cuộc nói chuyện giữa hai người lính:
– Chúng ta vẫn giữ bí mật vụ hôm trước chứ?
– Đương nhiên. Nếu có người lạ biết, mọi thứ sẽ rối tung.
– Nhưng chúng ta đã giết đủ người để bảo vệ thành trì.
– Vâng, nhưng nếu Minh… hay Lan biết được sự thật, sẽ không dễ dàng tha thứ.
Minh lùi lại, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Hắn không dám quay lại, nhưng cậu đã nghe đủ để hiểu: không phải mọi người trong thành trì đều lành thiện. Họ che giấu, họ giết, họ hy sinh người khác để bảo vệ mình.
Lan nhận ra vẻ mặt Minh thay đổi, cô thì thầm:
– Cậu nghe thấy gì sao?
Minh lắc đầu, cố giấu cảm giác bất an:
– Không… chỉ là mệt.
Nhưng trong lòng cậu, nghi ngờ bắt đầu nảy nở. Thành trì này, nơi mà họ tưởng là an toàn, hóa ra ẩn chứa một mạng lưới bí mật, nơi mà sự sống còn phải trả giá bằng sinh mạng người khác.
Tuấn đứng bên cạnh, ánh mắt cậu bắt đầu cứng cỏi hơn. Cậu hiểu, từ giờ trở đi, họ không chỉ phải chống lại xác sống, mà còn phải đối mặt với những con người sống sót khác – những người sẵn sàng giết để tồn tại.
Đêm thứ hai trong thành trì, Minh không ngủ. Cậu nhìn ra ngoài, thấy ánh sáng lờ mờ từ các cửa sổ. Có tiếng rì rầm, tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cậu cảm nhận rõ: không phải ai trong thành trì cũng muốn họ tồn tại. Những bí mật đang ẩn giấu, và một phần u ám của nơi này mới chỉ bắt đầu hé lộ.
Lan ngủ gục trên vai Minh, Tuấn ngồi im bên cạnh. Minh thở dài. Một nơi an toàn thật sự, dường như chẳng còn tồn tại trong thế giới này. Và cậu biết, sớm muộn gì, họ cũng sẽ phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn.