Ngày thứ ba ở trường mới bắt đầu với một cảm giác vừa quen vừa lạ đối với Đình Khang. Cậu đã quen với những gương mặt trong lớp, nhưng mỗi ngày lại mang đến những bất ngờ nhỏ khiến lòng cậu vừa hồi hộp vừa bối rối.
Buổi sáng, Đình Khang đi vào lớp với tâm trạng tỉnh táo hơn hôm qua. Cậu mỉm cười chào Thuỳ Linh và Trí, nhận ra rằng mình đã dần quen với ánh mắt tò mò của các bạn trong lớp. Nhưng chưa kịp ngồi xuống, cậu đã nghe một tiếng thở dài khá lớn từ phía cuối lớp.
“Ôi trời, lại hôm nay nữa rồi…” giọng nói vang lên, đầy bất mãn nhưng pha chút hài hước.
Đình Khang nhìn về phía phát ra tiếng nói và nhận ra một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt hơi cau có, đang giương mắt nhìn vào bảng điểm hôm trước. Cậu không biết cô là ai, nhưng ánh mắt như muốn thử thách bất kỳ ai bước vào lớp.
“Đình Khang, cậu sẵn sàng cho ngày hôm nay chưa?” Thuỳ Linh hỏi, nụ cười vẫn tươi rói.
Cậu gật đầu: “Ừ… ổn mà.” Nhưng trong lòng, cậu cảm thấy một cảm giác lạ: dường như có điều gì đó sẽ xảy ra.
Tiết Toán bắt đầu với bài kiểm tra nhanh, thầy giáo đi quanh lớp nhắc nhở học sinh làm bài nghiêm túc. Đình Khang hít một hơi thật sâu, tập trung vào đề bài. Cậu nhanh chóng nhận ra rằng mức độ khó hơn hôm qua, nhưng cậu tự tin nhờ cách học cẩn thận và khả năng tư duy logic khá tốt.
Khi đang làm bài, một tiếng cười rúc rích vang lên phía bên cạnh. Đình Khang ngẩng đầu và nhận ra cô gái tóc ngắn từ đầu lớp nhìn cậu với ánh mắt tinh nghịch.
“Cậu làm bài nhanh quá đó, chắc chắn sẽ giành điểm cao,” cô ta nói, giọng vừa đùa vừa khích tướng.
Đình Khang khẽ nhún vai, trả lời trầm: “Chỉ là làm theo hướng dẫn thôi.”
Cô gái cười phá lên, khiến vài học sinh xung quanh cũng cười theo. Thuỳ Linh ngồi bên cạnh thở dài nhẹ, dường như đã đoán được phần nào tính cách “oan gia” này của cô bạn.
Sau tiết Toán, lớp có giờ học Tự nhiên – bài thực hành thí nghiệm hóa học. Giáo viên yêu cầu chia nhóm và tiến hành thí nghiệm. Đình Khang được xếp vào nhóm cùng Thuỳ Linh, Trí, và một cô gái tóc ngắn mà cậu chưa từng nói chuyện.
“Để mình hướng dẫn nhé,” cô gái nói, giọng đầy tự tin. “Nhưng nếu ai làm sai, đừng trách mình nha.”
Đình Khang chỉ mỉm cười, chấp nhận theo. Nhưng khi bắt đầu thí nghiệm, một tai nạn nhỏ xảy ra: ống nghiệm của cậu vô tình va vào bàn, làm dung dịch văng ra một chút.
“Ôi trời, cậu làm gì vậy!” cô gái tóc ngắn hét lên, giọng vừa hoảng hốt vừa trách móc.
Đình Khang lập tức lau sạch, hạ giọng: “Xin lỗi, mình không cố ý.”
Thuỳ Linh cười khúc khích: “Đừng lo, chẳng có gì nghiêm trọng đâu.”
Nhưng cô gái tóc ngắn vẫn nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi hoặc: “Lần sau cẩn thận hơn nhé, học sinh mới.”
Cậu khẽ nhún vai, cảm giác vừa bối rối vừa khó chịu – nhưng đồng thời nhận ra rằng, trong lớp này, không phải ai cũng dễ dàng thân thiện. Mối quan hệ với cô gái này chắc chắn sẽ là một thử thách thú vị.
Ra chơi, cả nhóm kéo nhau ra sân trường. Đình Khang vừa đi vừa suy nghĩ về “oan gia” mới của mình. Thuỳ Linh nhận thấy nét mặt cậu, hỏi:
“Có vấn đề gì không?”
“Chỉ là… cô gái tóc ngắn kia, hơi… khó gần một chút,” cậu trả lời, cố gắng diễn đạt đúng cảm giác.
Thuỳ Linh bật cười: “Ồ, chị ấy tên là Mai. Đừng lo, cô ấy chỉ hơi tinh nghịch và hay đùa thôi. Cậu sẽ quen dần mà.”
Nhưng trong lòng Đình Khang, cậu tự nhủ rằng mối quan hệ này chắc chắn sẽ không đơn giản.
Buổi chiều, lớp tổ chức tiết học Văn. Giáo viên yêu cầu học sinh viết một đoạn nhật ký về ngày đầu tiên ở trường. Đình Khang lặng lẽ cầm bút, đưa ra những dòng cảm xúc thật sự: sự bỡ ngỡ, niềm vui khi có bạn mới, sự tò mò về mọi người, và cả cảm giác rung động kỳ lạ khi nhìn thấy Thuỳ Linh cười.
Khi nộp bài, cô gái tóc ngắn, Mai, tình cờ đứng gần cậu, đưa mắt nhìn bài của Đình Khang. “Cậu viết cũng ổn đấy,” cô nói, giọng không còn căng thẳng như buổi sáng. “Nhưng vẫn còn thiếu chút tinh thần hài hước.”
Đình Khang khẽ mỉm cười, cảm giác vừa bị trêu vừa thấy thú vị. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự tương tác… vừa xung đột, vừa hấp dẫn với một người cùng lớp.
Sau giờ học, cả lớp có một tiết học tự do – học sinh được thảo luận về các sở thích cá nhân. Đình Khang chia sẻ về đam mê vẽ tranh, chơi đàn piano, đọc sách và viết truyện. Thuỳ Linh lắng nghe, ánh mắt sáng lên: “Cậu đa tài nhỉ! Mình cũng thích vẽ, nhưng không giỏi lắm.”
Mai đứng gần đó, nhìn Đình Khang với ánh mắt vừa tò mò vừa dè chừng: “Hừ, xem ra cậu không tệ như mình nghĩ. Nhưng đừng tưởng dễ kết bạn nhé.”
Câu nói vừa đùa vừa thử thách khiến cả nhóm cười rộ. Đình Khang nhận ra rằng, tuy mối quan hệ với Mai không dễ dàng, nhưng đồng thời cũng khiến cậu hứng thú – giống như một trò chơi tinh nghịch giữa hai con người mới gặp nhau.
Khi tan học, Thuỳ Linh đề nghị đi bộ về cùng. Trên đường, cô kể về các câu chuyện trong lớp, về các trò nghịch ngợm của học sinh, về những kỷ niệm đáng nhớ. Đình Khang lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra vài câu trả lời ngắn gọn, nhưng dần dần cũng cởi mở hơn.
“Mai… cô ấy luôn như vậy hả?” cậu hỏi.
“Ừ, chỉ là hơi khó gần lúc đầu thôi. Nếu cậu biết cách, sẽ thấy cô ấy cũng vui tính lắm,” Thuỳ Linh trả lời, ánh mắt lấp lánh.
Đình Khang cười nhẹ, cảm giác vừa lạ vừa thú vị len lỏi trong tim. Ngày hôm nay, cậu đã trải qua nhiều cảm xúc: bỡ ngỡ, lo lắng, vui vẻ, ngạc nhiên và cả một chút rung động đầu đời.
Về đến nhà, Đình Khang ngồi trước bàn học, nhẩm lại mọi thứ trong ngày. Cậu nghĩ về Thuỳ Linh, về Trí, về cô gái tóc ngắn – Mai – và nhận ra rằng môi trường mới không hề đáng sợ như cậu tưởng tượng. Ngược lại, nó mang đến những thử thách, những niềm vui, và những cảm xúc chưa từng trải qua.
Cậu lấy sổ tay ra, viết vài dòng nhật ký:
“Ngày thứ ba ở lớp mới. Hôm nay thật nhiều chuyện xảy ra… Có vui, có bỡ ngỡ, có thử thách. Nhưng cảm giác này… thật tuyệt. Mình đã bắt đầu cảm thấy quen thuộc, và có thể… mình sẽ thích nơi này.”
Đình Khang ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh chiều chiếu qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt cậu một ánh sáng ấm áp. Ngày hôm nay kết thúc, nhưng trong lòng cậu, một câu chuyện mới đang bắt đầu: câu chuyện về thanh xuân, tình bạn, những rung động đầu đời, và… một “oan gia” khó gần tên Mai.