thanh xuân bên nhau

Chương 4: Nhóm bạn thân thiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư của Đình Khang tại ngôi trường mới bắt đầu với một cảm giác hứng khởi hơn hẳn những ngày trước. Buổi sáng, khi bước chân qua cánh cổng trường, ánh nắng nhẹ chiếu qua những tán cây, tỏa xuống con đường lát gạch đỏ, khiến cậu cảm thấy không gian trở nên rộng rãi và gần gũi hơn.

Cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cặp sách, bước đi với thái độ tự tin hơn. Mặc dù vẫn còn bỡ ngỡ, nhưng cậu biết rằng hôm nay sẽ là một ngày khác. Một ngày để dần tìm thấy chỗ đứng trong lớp, để hiểu được bạn bè, và đặc biệt là để khám phá nhiều hơn về những con người đã trở thành bạn bè đầu tiên.

Khi bước vào lớp, Đình Khang thấy Thuỳ Linh đang chào cậu với nụ cười rạng rỡ:

“Chào buổi sáng, Khang! Hôm nay cậu có cảm giác gì không?”

“Ừ… khá ổn,” cậu trả lời, mỉm cười. Tuy giọng còn hơi run nhưng cậu thấy nhẹ nhõm vì ít nhất đã có một người bạn thân quen trong lớp.

Cánh cửa phòng mở ra, và Trí – cậu học sinh cùng nhóm hôm trước – tiến tới, vẫy tay:

“Ê, hôm nay ra sân chơi bóng không? Nhóm mình có mấy người rảnh, tụi mình muốn tập hợp Khang luôn!”

Đình Khang hơi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy vui. Đây là lần đầu tiên cậu thực sự được mời tham gia một hoạt động tập thể mà không còn cảm giác lạc lõng.

“Được thôi, nghe có vẻ vui đấy,” cậu trả lời.

Tiết học đầu tiên là Lịch sử. Thầy giáo giới thiệu một chủ đề về các triều đại Việt Nam, nhưng thay vì chỉ giảng lý thuyết, thầy yêu cầu học sinh làm việc theo nhóm, phân tích và thảo luận các tình huống lịch sử.

Nhóm Đình Khang bao gồm Thuỳ Linh, Trí, Nam, Mai và cậu. Khi bàn bạc, một tràng cười rộn rã vang lên:

“Đừng để Khang ngồi im nhé, cậu ấy thông minh lắm, nhưng đôi khi hơi trầm,” Thuỳ Linh trêu.

“Trầm nhưng mà đáng gờm đấy,” Nam thêm vào, làm mọi người cười phá lên.

Đình Khang hơi ngượng nhưng cũng không khỏi vui vẻ. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy những lời trêu đùa không phải để mỉa mai mà là một cách thể hiện sự thân thiện.

Trong khi thảo luận, Mai – cô gái tóc ngắn với tính cách mạnh mẽ – đôi lúc lại tranh luận với Đình Khang:

“Ý kiến của cậu hơi lý thuyết quá, nhưng thiếu đi góc nhìn thực tế,” cô nói, giọng vừa nghiêm túc vừa pha chút trêu chọc.

Đình Khang đáp lại nhẹ nhàng: “Cô cũng đúng, mình sẽ thử kết hợp cả lý thuyết và thực tế.”

Hai người tranh luận không quá căng thẳng, nhưng ánh mắt đôi lúc chạm nhau, và cả hai đều cảm nhận được một cảm giác thú vị, vừa xung đột vừa hấp dẫn. Thuỳ Linh cười khúc khích, Trí và Nam thì thi thoảng chen vào để thêm lời bình luận hài hước, khiến không khí trở nên náo nhiệt nhưng vui vẻ.

Sau tiết học, nhóm bạn rủ nhau ra sân trường, chơi bóng chuyền và các trò vận động nhỏ. Đình Khang lần đầu tiên tham gia một hoạt động ngoài lớp học theo nhóm bạn. Mỗi lần cậu đánh trúng bóng, mọi người đều reo hò, cổ vũ, tạo cảm giác gắn kết kỳ lạ mà cậu chưa từng trải qua ở trường cũ.

Thuỳ Linh tiến lại gần, nói nhỏ: “Cậu đánh bóng tốt lắm đó. Nhóm mình may mắn mới có Khang.”

Đình Khang chỉ cười, cảm giác trong lòng ấm áp. Cậu nhận ra rằng, những trò chơi nhỏ cũng đủ để tạo ra một tình bạn bền chặt.

Khi trò chơi kết thúc, cả nhóm ngồi trên bãi cỏ, trò chuyện về sở thích, phim ảnh, âm nhạc và các câu chuyện hài hước trong lớp. Đình Khang dần cởi mở hơn, kể về việc cậu yêu thích vẽ tranh, chơi đàn piano và đọc sách. Thuỳ Linh và Trí chăm chú lắng nghe, đôi khi xen vào vài câu hỏi dí dỏm.

Mai đứng cạnh đó, ánh mắt vẫn dò xét nhưng dần bớt căng thẳng. Cô cười nhỏ: “Hóa ra cậu cũng không chỉ là học sinh mới trầm tính. Có tài đấy.”

Đình Khang mỉm cười nhẹ, cảm giác vừa vui vừa thích thú. Cậu nhận ra rằng, việc hòa nhập không chỉ là thể hiện bản thân mà còn là tìm cách hiểu và kết nối với người khác.

Tiết học buổi chiều là Thể dục. Giáo viên yêu cầu học sinh thực hiện một trò chơi đồng đội, phối hợp nhóm. Nhóm của Đình Khang bao gồm cậu, Thuỳ Linh, Trí, Nam và Mai. Trò chơi yêu cầu tốc độ, phối hợp và tinh thần đồng đội.

Đình Khang và Mai được phân công cùng nhau trong một nhiệm vụ đòi hỏi sự phối hợp nhịp nhàng. Ban đầu, hai người hơi vụng về, bóng bị đánh ra ngoài nhiều lần, khiến mọi người cười rộ.

“Cậu định làm gì vậy, Khang!” Mai nửa trách nửa cười.

“Cậu cũng không phải xuất sắc lắm đâu!” Đình Khang đáp lại, giọng pha chút trêu chọc.

Cả hai cùng cười, lần đầu tiên cảm nhận được sự gắn kết. Dần dần, nhịp điệu trở nên đồng đều, nhóm của họ chiến thắng trò chơi. Niềm vui lan tỏa khắp sân, Đình Khang nhận ra rằng, những khoảnh khắc hợp tác và cười đùa cùng nhau chính là cầu nối để tạo nên tình bạn bền chặt.

Sau khi tan học, nhóm bạn quyết định đi qua quán nước gần trường. Họ gọi trà sữa, bánh ngọt và tiếp tục trò chuyện. Không khí vừa thân thiện vừa thoải mái.

“Ngày đầu tiên Khang ngồi im như tượng, hôm nay đã biết nói nhiều hơn rồi,” Trí nhận xét.

“Ừ, cậu ấy tiến bộ lắm,” Thuỳ Linh thêm vào, nụ cười rạng rỡ.

Mai cũng nói: “Chỉ là cậu ấy biết cách chọn thời điểm thôi. Nhưng cũng thú vị, Khang.”

Đình Khang cười, cảm giác ấm áp tràn ngập. Cậu nhận ra rằng, việc có nhóm bạn thân thiện không chỉ giúp mình hòa nhập mà còn mang lại niềm vui và cảm giác được chấp nhận.

Trên đường về nhà, Đình Khang đi bên cạnh Thuỳ Linh, trò chuyện về sở thích, âm nhạc và vài câu chuyện hài hước trong lớp. Cậu cảm thấy thoải mái, không còn lo lắng hay bối rối như ngày đầu. Thuỳ Linh kể về những trò chơi lớp cũ, về các thầy cô, và cả những câu chuyện tinh nghịch của học sinh.

“Mai có vẻ hơi khó gần, nhưng thực ra cũng dễ thương mà,” Thuỳ Linh nói.

“Ừ… mình cũng thấy vậy,” Đình Khang trả lời, ánh mắt lấp lánh một chút tò mò.

Cậu nhận ra rằng, mối quan hệ với Mai chắc chắn sẽ là một thử thách thú vị – vừa xung đột vừa hấp dẫn, nhưng đồng thời cũng tạo nên những cảm xúc đặc biệt mà cậu chưa từng trải qua.

Về đến nhà, Đình Khang mở sổ tay viết nhật ký:

“Ngày hôm nay thật sự khác biệt. Mình đã dần quen với lớp học, có những khoảnh khắc vui vẻ cùng nhóm bạn, và cả những tình huống xung đột nhỏ với Mai. Dù vẫn còn bỡ ngỡ, nhưng cảm giác này thật tuyệt. Có lẽ mình đã tìm thấy một nơi để gọi là nhà – ít nhất là trong lòng mình.”

Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh chiều chiếu qua mái tóc, tỏa sáng khuôn mặt, lòng cảm thấy bình yên kỳ lạ. Ngày hôm nay kết thúc, nhưng Đình Khang biết rằng câu chuyện thanh xuân này mới chỉ bắt đầu. Những mối quan hệ, thử thách, tình bạn, và cả những rung động đầu đời vẫn đang chờ cậu khám phá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×