Ngày thứ năm ở trường mới bắt đầu với một buổi sáng trong lành, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua những tán cây cổ thụ trước cổng. Đình Khang bước vào trường, cầm cặp sách chắc tay, cảm giác tự tin hơn hẳn những ngày trước. Cậu biết rằng mình đã quen với lớp, quen với bạn bè và đã trải qua những ngày đầu bỡ ngỡ, nhưng hôm nay lại mang đến một thử thách khác: cơ hội để thể hiện tài năng thực sự của bản thân.
Khi bước vào lớp, Đình Khang thấy nhóm bạn thân quen đã tụ tập ở bàn cuối lớp. Thuỳ Linh nhìn cậu và cười rạng rỡ:
“Ngày hôm nay, thầy giáo có nhắc chúng ta sẽ có một tiết học đặc biệt. Khang sẽ thích đó!”
Đình Khang nhướn mày, ánh mắt tò mò: “Đặc biệt à? Thế nào?”
Nam hất tay: “Không biết, nhưng nghe nói sẽ liên quan đến tài năng mỗi người. Ai mà không tham gia sẽ bị trêu suốt tuần.”
Cả nhóm cười rộ, khiến Đình Khang cảm thấy vừa hồi hộp vừa hào hứng. Cậu biết rằng đây chính là cơ hội để chứng minh bản thân trước bạn bè mới, đồng thời cũng là cơ hội để thể hiện mình không chỉ là một học sinh mới bình thường.
Tiết học Nghệ thuật bắt đầu. Thầy giáo giới thiệu:
“Hôm nay, mỗi em sẽ có cơ hội thể hiện tài năng của mình trước cả lớp. Có thể là vẽ, hát, đàn, múa, kể chuyện hoặc bất kỳ điều gì mà em tự hào.”
Đình Khang hơi do dự, nhưng ánh mắt Thuỳ Linh đầy khích lệ khiến cậu tự tin hơn. Cậu nhớ lại những năm tháng luyện tập piano và vẽ tranh: đây chính là cơ hội để những nỗ lực đó được nhìn nhận.
Một số bạn trong lớp bắt đầu trình bày tài năng: hát, nhảy, kể chuyện… tiếng vỗ tay vang lên khắp lớp. Đến lượt Đình Khang, cậu bước lên bục, hơi run nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
Cậu lấy từ cặp ra cây đàn nhỏ mà cậu mang theo, đặt trên bàn. Thuỳ Linh nheo mắt, trông háo hức, còn Mai đứng phía sau với ánh mắt đầy tò mò.
Đình Khang hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, rồi bắt đầu đàn. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, trầm ấm nhưng trong trẻo. Tiếng đàn lan tỏa khắp lớp, tạo ra một bầu không khí khác hẳn: yên tĩnh, tập trung, nhưng đầy cảm xúc.
Cả lớp lặng người, nghe từng nốt nhạc, từng giai điệu trôi nhẹ, sâu lắng nhưng không hề buồn tẻ. Thuỳ Linh nắm chặt tay Trí, ánh mắt lấp lánh ngạc nhiên. Mai nhíu mày, nhưng rồi ánh mắt cô dần mềm mại hơn, trông có vẻ bất ngờ và thích thú.
Khi kết thúc bản đàn, cả lớp vỗ tay vang dội. Thầy giáo mỉm cười:
“Rất tốt, Khang. Em đã thể hiện được kỹ năng và cảm xúc tuyệt vời. Cả lớp nên học hỏi tinh thần tự tin và kỹ năng biểu đạt của em.”
Đình Khang đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Đây không chỉ là sự công nhận tài năng mà còn là sự khẳng định: cậu có thể hòa nhập, có thể khiến mọi người nhìn nhận mình một cách nghiêm túc.
Sau tiết học, nhóm bạn kéo nhau ra sân, bàn luận sôi nổi về các tài năng vừa trình diễn.
“Cậu đàn hay quá, Khang! Mình thực sự bất ngờ,” Thuỳ Linh nói, ánh mắt lấp lánh.
Mai đứng gần đó, nở nụ cười hiếm hoi: “Ừ, không tệ… nhưng cậu đừng tưởng dễ dàng được khen ngợi nhé. Lần sau, mình sẽ thử thách cậu.”
Đình Khang cười nhẹ, cảm giác thích thú len lỏi trong lòng. Cậu nhận ra rằng, không phải ai cũng dễ dàng thể hiện bản thân, nhưng một khi có cơ hội và sự ủng hộ từ bạn bè, tất cả đều có thể tỏa sáng.
Tiết học Vật lý buổi chiều bắt đầu. Lớp được yêu cầu làm thí nghiệm kết hợp với việc thiết kế mô hình. Đình Khang nhanh chóng phát huy khả năng sáng tạo, đề xuất một phương án thiết kế hiệu quả. Nhóm của cậu áp dụng, và kết quả thực nghiệm thành công.
Thuỳ Linh nhìn cậu, ánh mắt ngạc nhiên: “Cậu không chỉ giỏi nghệ thuật mà còn thông minh nữa!”
Mai thì khẽ gật đầu, giọng có phần thừa nhận: “Hừ… cậu đúng là học sinh mới nhưng không hề tầm thường.”
Cả nhóm cười rộ, không khí vừa nghiêm túc vừa vui nhộn. Đình Khang cảm nhận được sự tôn trọng từ bạn bè, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây.
Khi tan học, nhóm bạn quyết định đi ra công viên gần trường để trò chuyện. Trên đường, họ cùng nhau chia sẻ những sở thích cá nhân, những câu chuyện vui nhộn, và cả những bí mật nho nhỏ.
Thuỳ Linh kéo Đình Khang sang một bên: “Hôm nay cậu thật sự tỏa sáng. Mình nghĩ mọi người sẽ nhớ mãi màn trình diễn đàn của cậu.”
Đình Khang mỉm cười: “Cũng may là có mọi người ủng hộ, nếu không mình chắc sẽ lo lắng lắm.”
Mai đứng gần đó, giọng tinh nghịch: “Nhưng lần sau, mình sẽ thử thách cậu với một trò khó hơn. Cậu đừng nghĩ mình sẽ dễ dàng được khen ngợi nhé.”
Đình Khang cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cậu nhận ra rằng, ở trường mới, không chỉ tình bạn mà còn cả những thử thách, sự cạnh tranh và niềm vui tuổi học trò đều khiến cuộc sống thêm phong phú.
Về đến nhà, Đình Khang ngồi trước bàn học, nhẩm lại tất cả những sự kiện trong ngày. Cậu viết vào nhật ký:
“Ngày thứ năm ở trường mới. Hôm nay thật đặc biệt. Mình đã có cơ hội thể hiện tài năng và nhận được sự công nhận từ bạn bè. Không chỉ vậy, mình còn nhận ra rằng, mỗi người đều có điểm mạnh riêng, và nếu biết cách kết hợp, chúng ta có thể tạo ra những điều tuyệt vời. Mình bắt đầu thấy yêu quý nơi này và những người bạn xung quanh. Thanh xuân… thực sự đang bắt đầu.”
Cậu ngẩng lên, nhìn ra cửa sổ, ánh chiều rực rỡ chiếu qua tán cây. Một nụ cười nhẹ hiện trên khuôn mặt. Hôm nay, cậu không chỉ tìm thấy niềm vui tuổi học trò, mà còn khám phá ra tài năng tiềm ẩn của bản thân – thứ sẽ giúp cậu tự tin và tạo dấu ấn riêng trong lớp.