Ngày thứ sáu đến lớp với một không khí đặc biệt: hôm nay lớp 10A3 sẽ tổ chức bữa tiệc nhỏ đầu tiên để chào mừng các học sinh mới và tạo cơ hội cho tất cả học sinh trong lớp gắn kết. Tin tức này lan truyền từ hôm qua, khiến Đình Khang vừa háo hức vừa hồi hộp. Cậu tự nhủ: “Một cơ hội nữa để hòa nhập, để biết thêm về mọi người và… để xem Mai có trò gì tinh nghịch không.”
Buổi sáng, khi bước vào lớp, Đình Khang thấy bàn ghế được sắp xếp thành vòng tròn, trung tâm là một chiếc bàn dài đầy thức ăn nhẹ và đồ uống. Cả lớp náo nhiệt hơn hẳn, tiếng cười nói vang khắp phòng. Thuỳ Linh chạy đến, mắt sáng lên:
“Khang, hôm nay chắc cậu sẽ thích! Có trò chơi, đồ ăn, và cả một ít bất ngờ nữa!”
Đình Khang mỉm cười: “Mình đang mong chờ đây.”
Nam, luôn vui vẻ và hài hước, chen vào: “Nhưng đừng quên, nếu cậu thua trò chơi, sẽ phải làm thử thách mà cả lớp đặt ra!”
Mai đứng gần đó, ánh mắt tinh nghịch: “Hừ, trò này sẽ thú vị lắm đây. Chắc chắn cậu sẽ phải cố gắng hết sức.”
Đình Khang cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cậu biết rằng hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ.
Tiết học đầu tiên được dành cho các trò chơi nhóm. Cô giáo phân chia học sinh thành các nhóm 4-5 người, và nhóm của Đình Khang gồm có Thuỳ Linh, Trí, Nam, Mai và cậu. Trò chơi đầu tiên là “Đoán từ bí mật”: một người mô tả một từ, nhóm còn lại phải đoán trong thời gian quy định.
Khi đến lượt Đình Khang, cậu hơi căng thẳng. Thuỳ Linh thì nháy mắt: “Cậu sẽ làm tốt mà.”
Đình Khang nghĩ một lát, rồi mô tả: “Đây là thứ mà chúng ta thường thấy vào buổi sáng, mọi người thường uống để tỉnh táo…”
Mai nhanh tay giơ tay: “Cà phê!”
Cả nhóm cười rộ, Đình Khang hơi đỏ mặt: “Ừ, chính xác!”
Trò chơi tiếp tục, những tiếng cười vang lên không ngớt. Thậm chí Mai cũng tạm quên vẻ nghiêm nghị và tinh nghịch để tham gia nhiệt tình. Đình Khang nhận ra rằng, những khoảnh khắc giản dị này giúp gắn kết mọi người, khiến cậu cảm thấy gần gũi và ấm áp.
Sau đó, lớp có tiết học tự do dành cho các hoạt động sáng tạo. Đình Khang đề xuất: “Chúng ta có thể vẽ một bức tranh tập thể, ghi lại khoảnh khắc hôm nay. Mỗi người một phần, rồi ghép lại.”
Thuỳ Linh vỗ tay: “Ý hay đó! Mình thích ý tưởng này.”
Cả lớp bắt tay vào vẽ, mỗi người một phần: ai vẽ cây cối, ai vẽ con vật, ai thêm những chi tiết hài hước. Đình Khang vẽ những chi tiết tỉ mỉ, khéo léo, khiến bức tranh trông sống động và đẹp mắt. Mai thì thêm vài nét tinh nghịch, làm cả lớp cười.
Cả nhóm ngắm nhìn bức tranh hoàn chỉnh, Thuỳ Linh reo lên: “Đẹp quá! Mình sẽ treo ở lớp.”
Đình Khang mỉm cười, cảm giác tự hào tràn ngập. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một hoạt động tập thể mà thực sự cảm thấy mình thuộc về lớp.
Buổi chiều, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Đồ ăn nhẹ được bày ra: bánh ngọt, trái cây, nước ép, và cả một ít bánh kẹo. Cả lớp vừa ăn vừa trò chuyện. Đình Khang ngồi giữa nhóm bạn, cảm nhận không khí vui vẻ, ấm áp.
Mai bỗng nghiêng người: “Khang, cậu thử ăn cái bánh này xem, ngon lắm đó.”
Cậu cười: “Cảm ơn nhé.”
Thuỳ Linh chen vào: “Nhớ giữ chỗ cho trò tiếp theo nhé, trò này sẽ khiến mọi người cười bò luôn!”
Nam bật cười: “Chuẩn rồi, không được ăn quá nhiều nếu không sẽ thua trò chơi.”
Đình Khang vừa ăn vừa quan sát, nhận ra rằng, bữa tiệc không chỉ là ăn uống mà còn là cơ hội để hiểu nhau hơn, để những rung động tuổi học trò nhen nhóm trong lòng cậu và các bạn.
Trò chơi tiếp theo là “Đoán cảm xúc”: một người đóng vai một cảm xúc, nhóm còn lại phải đoán. Khi đến lượt Đình Khang, cậu quyết định thể hiện sự hào hứng và ngượng ngùng pha lẫn hài hước.
Thuỳ Linh reo lên: “Ôi, chắc chắn là ‘rung động’ rồi!”
Mai nhìn cậu, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa khó hiểu: “Hừ… khó đoán nhỉ, nhưng có vẻ là vui hay ngạc nhiên gì đó.”
Cả lớp cười vang, Đình Khang nhận ra rằng, trò chơi không chỉ mang lại tiếng cười mà còn tạo cơ hội để cậu bộc lộ cảm xúc, quan sát bạn bè và tự hiểu về chính mình.
Khi trò chơi kết thúc, cả lớp cùng nhau kể những câu chuyện vui trong tuần qua. Đình Khang kể về một tai nạn nhỏ khi làm thí nghiệm, khiến cả nhóm cười rộ. Thuỳ Linh thì kể về những trò nghịch ngợm của Nam, còn Mai thêm vài chi tiết tinh nghịch khiến mọi người không nhịn được cười.
Đình Khang cảm thấy một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng: cậu không chỉ tìm thấy những người bạn thân thiết, mà còn bắt đầu nhận ra những rung động đầu đời – những ánh mắt, nụ cười, sự quan tâm nhỏ nhặt mà cậu chưa từng trải qua.
Bữa tiệc kết thúc khi mặt trời bắt đầu lặn. Ánh chiều nhuộm vàng khắp sân trường, tạo ra một không gian dịu dàng, lãng mạn. Đình Khang đứng bên nhóm bạn, nhìn những bóng người cười nói, lòng cảm thấy bình yên và hạnh phúc.
Thuỳ Linh nghiêng người: “Ngày hôm nay thật tuyệt, Khang nhỉ?”
Đình Khang mỉm cười: “Ừ, mình chưa bao giờ cảm thấy vui như thế.”
Mai đứng gần đó, giọng tinh nghịch: “Hừ, nhưng lần sau cậu sẽ phải thắng trò chơi, nếu không…” Cô nháy mắt, khiến Đình Khang vừa hồi hộp vừa vui thích.
Cậu nhận ra rằng, thanh xuân không chỉ là những ngày học tập, mà còn là những khoảnh khắc như hôm nay: những bữa tiệc, những trò chơi, những tiếng cười và cả những rung động ngọt ngào.
Về đến nhà, Đình Khang ngồi trước bàn học, viết vào nhật ký:
“Ngày thứ sáu – bữa tiệc lớp đầu tiên. Hôm nay thật tuyệt vời. Mình đã được hòa nhập, cười vui cùng bạn bè, khám phá tài năng của bản thân và cảm nhận những rung động đầu đời. Mình nhận ra rằng, thanh xuân không chỉ là học tập mà còn là những khoảnh khắc đáng nhớ với những người bạn xung quanh. Ngày hôm nay sẽ là kỷ niệm khó quên.”
Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào khuôn mặt. Một nụ cười nhẹ hiện lên, Đình Khang biết rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước, cậu đã tìm thấy niềm vui, tình bạn và sự ấm áp của tuổi học trò.