thanh xuân bên nhau

Chương 7: Trận đấu thể thao đầy kịch tính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai tuần tiếp theo, không khí lớp 10A3 trở nên háo hức hơn bao giờ hết. Hôm nay, lớp sẽ tham gia trận đấu thể thao liên lớp – một sự kiện được mong đợi nhất trong năm học. Đình Khang bước vào cổng trường, ánh nắng buổi sáng chiếu rực rỡ, khiến cậu cảm thấy lòng dâng trào sự hứng khởi.

Thuỳ Linh chạy đến trước mặt cậu, ánh mắt lấp lánh:

“Khang, hôm nay cậu sẽ thấy… náo nhiệt và căng thẳng đấy! Chúng ta phải thắng bằng mọi giá!”

Đình Khang cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú: “Ừ, mình đã sẵn sàng rồi.”

Nam, vốn luôn vui vẻ, chạy tới: “Nhưng nhớ nhé, nếu thua, cậu sẽ phải… tham gia thử thách khủng khiếp của lớp mình!”

Mai đứng gần đó, giọng tinh nghịch nhưng đầy thách thức:

“Hừ, hôm nay cậu sẽ thấy sức mạnh thật sự của mình. Nhưng đừng nghĩ cậu dễ dàng được thắng đâu.”

Cả nhóm cười rộ, tạo ra một không khí vừa hào hứng vừa căng thẳng. Đình Khang biết rằng hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ, không chỉ về thể thao mà còn về tinh thần đồng đội và những rung động tuổi học trò.

Buổi sáng, lớp tập trung ở sân vận động để chuẩn bị cho trận đấu bóng rổ đầu tiên. Đình Khang quan sát các đội khác, thấy mọi người đều hăng hái, nhiệt tình, và không khí thật sôi nổi. Thuỳ Linh thì hối thúc:

“Khang, cậu là đội hình cuối, nhớ phải nhanh và chính xác!”

Đình Khang gật đầu, tim đập nhanh. Cậu nhận ra rằng, không chỉ kỹ năng cá nhân mà tinh thần đồng đội sẽ quyết định trận đấu.

Trận đấu bắt đầu. Tiếng còi vang lên, bóng được chuyền đi chuyền lại, các cầu thủ chạy không ngừng nghỉ. Đình Khang nhận bóng từ Trí, cảm giác hơi căng thẳng nhưng cũng đầy hứng thú.

Mai đứng đối diện, ánh mắt tinh nghịch nhưng nghiêm túc: “Cậu phải cố hết sức, Khang.”

Đình Khang lắc đầu nhẹ, tập trung vào bóng, tìm khoảng trống để chuyền cho Nam. Bước đi, nhịp chân nhanh nhẹn, và… cú chuyền bóng của cậu chính xác đến mức Nam dễ dàng ghi điểm. Cả lớp hò reo vang dội.

Thuỳ Linh nhảy lên, reo hò:

“Xuất sắc! Khang làm quá tốt rồi!”

Cậu mỉm cười, cảm giác tự tin dâng trào. Đây không chỉ là trận đấu thể thao, mà còn là cơ hội để chứng minh bản thân, để hòa nhập với nhóm bạn mới.

Trong khi trận đấu tiếp tục, những tình huống gay cấn xảy ra liên tiếp. Một đối thủ mạnh của lớp khác bất ngờ cướp bóng từ Nam và lao tới rổ. Đình Khang không chần chừ, chạy theo, chắn đường đối phương và thực hiện một pha phòng thủ hoàn hảo.

Mai đứng gần đó, giọng khen ngợi:

“Hừ, không tệ, Khang. Cậu đúng là học sinh mới nhưng… có khả năng thật.”

Đình Khang hơi đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Anh nhận ra rằng, tinh thần đồng đội và sự hỗ trợ lẫn nhau quan trọng hơn cả kỹ năng cá nhân.

Thuỳ Linh reo hò liên tục, cổ vũ từng pha bóng. Nam thì hào hứng, chạy khắp sân để hỗ trợ đồng đội. Trí bình tĩnh nhưng luôn nhắc nhở các thành viên phối hợp nhịp nhàng.

Khi trận đấu gần kết thúc, tỉ số cân bằng. Lớp 10A3 và lớp đối thủ đều ngang bằng, khiến không khí căng thẳng đến mức từng cổ động viên trên sân nín thở theo dõi.

Đình Khang nhận bóng ở giữa sân, ánh mắt nhìn về phía rổ. Thời gian dường như chậm lại. Cậu hít một hơi sâu, nhảy lên và ném bóng.

Bóng bay vòng cung hoàn hảo, xuyên qua rổ. Cả sân vận động nổ vang với tiếng reo hò và vỗ tay không ngớt. Đình Khang vừa ghi điểm quyết định, mang về chiến thắng cho lớp 10A3.

Thuỳ Linh ôm cậu, reo hò:

“Xuất sắc quá, Khang! Cậu thật sự tuyệt vời!”

Mai đứng gần đó, ánh mắt đầy thán phục nhưng vẫn tinh nghịch:

“Hừ… lần sau cậu sẽ phải chứng minh thêm nữa đó.”

Đình Khang mỉm cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. Đây không chỉ là chiến thắng về thể thao, mà còn là chiến thắng của tinh thần đồng đội, của sự hòa nhập và tình bạn.

Buổi chiều, lớp có tiết học tự do và một số hoạt động ngoài trời. Đình Khang cùng nhóm bạn thân quen quyết định tổ chức một trận đấu bóng chuyền nhỏ giữa các nhóm. Không khí náo nhiệt, mọi người cười nói, tranh cướp bóng, hò reo liên tục.

Thuỳ Linh reo hò:

“Khang, cậu phải nhanh lên, không thì mất bóng!”

Đình Khang chạy, nhảy lên đánh bóng chuẩn xác, khiến cả nhóm reo hò không ngớt. Mai cũng tham gia nhiệt tình, mặc dù tinh nghịch nhưng cậu nhận ra cô thực sự quan tâm đến chiến thắng của nhóm.

Nam chạy vòng quanh, hỗ trợ đồng đội, còn Trí thì tính toán chiến thuật, nhắc nhở mọi người phối hợp nhịp nhàng.

Sau khi kết thúc các trò chơi, cả lớp ngồi nghỉ dưới bóng cây. Đình Khang nhìn quanh, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cậu nhận ra rằng, thanh xuân không chỉ là học tập mà còn là những khoảnh khắc cùng bạn bè chiến đấu, cười vui và chia sẻ cảm xúc.

Thuỳ Linh nghiêng người:

“Hôm nay thật tuyệt, Khang nhỉ?”

Đình Khang gật đầu, mỉm cười:

“Ừ, mình chưa từng trải qua cảm giác này. Mình thấy mình thuộc về nơi này.”

Mai đứng gần đó, giọng tinh nghịch:

“Hừ… nhưng lần sau, cậu phải chuẩn bị tinh thần. Mình sẽ không để cậu thắng dễ dàng đâu.”

Cậu cười nhẹ, tim đập nhanh. Hôm nay không chỉ là trận đấu thể thao, mà còn là cơ hội để cậu hiểu hơn về tình bạn, tình cảm tuổi học trò và những rung động ngọt ngào mà cậu chưa từng trải qua.

Về đến nhà, Đình Khang ngồi trước bàn học, viết vào nhật ký:

“Ngày thứ hai tuần mới – trận đấu thể thao. Hôm nay thật căng thẳng nhưng cũng rất tuyệt. Mình đã chiến thắng cùng nhóm bạn, chứng minh khả năng của bản thân và nhận ra rằng, tinh thần đồng đội quan trọng hơn cả kỹ năng cá nhân. Thanh xuân của mình đang dần mở ra với những khoảnh khắc khó quên, những rung động đầu đời và tình bạn chân thành.”

Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh chiều rực rỡ chiếu lên khuôn mặt. Nụ cười nhẹ hiện trên môi. Đình Khang biết rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước, cậu đã tìm thấy niềm vui, sự tự tin và một phần thanh xuân thật sự trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×