thanh xuân có anh, hôn nhân có em

Chương 3: Tiếng cười trong sân trường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, ánh nắng chiếu qua tán cây rợp bóng, làm sân trường trở nên sáng bừng và đầy sức sống. Lâm Thanh Nhi bước ra sân, tay cầm cặp, mắt nhìn quanh. Tiếng học sinh cười nói, tiếng bóng rổ va chạm trên sàn sân tập và mùi cỏ mới cắt hòa lẫn vào nhau, khiến cô cảm thấy một chút bối rối nhưng cũng phấn khích. Ngày hôm nay, cô quyết định sẽ hòa nhập nhiều hơn với lớp, không còn chỉ đứng một mình nép vào góc lớp như trước.

Khi Thanh Nhi vừa bước đến khu vực sân, một nhóm học sinh đang chơi bóng chuyền, tiếng cười rộn ràng vang lên. Cô dừng chân, hơi e dè quan sát. Bỗng một quả bóng bay vút về phía cô, suýt chạm vào đầu. Thanh Nhi giật mình, nhảy lùi lại, và… “Bộp!” – quả bóng đập vào cánh tay cô khiến cô giật mình và đỏ mặt.

“Xin lỗi! Xin lỗi, không cố ý đâu!” – Giọng trầm ấm vang lên, và khi cô nhìn lên, thấy Hạ Duy đang chạy tới, giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô, ánh mắt nhìn cô với một sự lo lắng khó tả.

“Không sao…” – Thanh Nhi lắp bắp, vừa đỏ mặt vừa mỉm cười. Tim cô đập loạn nhịp, và lần này không phải vì bực bội, mà là một cảm giác lạ lùng, khó diễn tả.

Hạ Duy cầm quả bóng trở lại, ánh mắt chăm chú nhìn Thanh Nhi. Cậu ấy không còn vẻ lạnh lùng, mà là một ánh nhìn đầy quan sát, như muốn ghi nhớ mọi chi tiết về cô. Thanh Nhi khẽ cười, cố gắng hít thở bình tĩnh, nhưng bên trong, tim cô vẫn loạn nhịp.

Những ngày đầu ở lớp mới khiến Thanh Nhi cảm thấy áp lực, nhưng cũng đầy hứng thú. Cô muốn làm quen với mọi người, hòa nhập với tập thể, và hơn hết, cô không thể phủ nhận rằng Hạ Duy là một trong những người khiến cô quan tâm nhiều nhất.

Buổi học buổi sáng trôi qua nhanh chóng với các môn học lý thuyết, nhưng trong lòng Thanh Nhi vẫn còn in đậm hình ảnh Hạ Duy. Khi tiếng trống báo giờ ra chơi vang lên, cô bước ra sân, nơi các nhóm học sinh tụ tập, nói chuyện và chơi đùa.

Một nhóm học sinh đang chơi nhảy dây. Thanh Nhi đứng nép bên lề, quan sát. Cậu bạn đứng đầu nhóm gọi:

“Ê, cậu mới đúng không? Tham gia thử đi, vui lắm!”

Thanh Nhi hơi do dự, nhưng rồi cười:

“Ừ, thử một chút cũng được.”

Cô bước tới, nhận sợi dây nhảy. Cô chưa bao giờ chơi nhảy dây nhiều người như thế này, nên bước đầu khá vụng về. Sợi dây quấn quanh chân, khiến cô ngã nhào một chút. Tiếng cười vang lên.

“Không sao đâu, cứ từ từ!” – Một giọng nói quen thuộc vang lên. Thanh Nhi nhìn lên, thấy Hạ Duy đứng gần đó, ánh mắt dõi theo cô. Anh khẽ cười, không chê bai mà chỉ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy tinh tế.

Thanh Nhi đỏ mặt, hít một hơi, rồi thử lại. Lần này, cô nhảy trọn vẹn sợi dây, tiếng cười và cổ vũ vang lên xung quanh. Cảm giác vừa mệt vừa vui khiến cô thấy tim mình đập rộn ràng, nhưng có một thứ cảm giác khác – cảm giác Hạ Duy đang để ý cô.

Sau vài lần nhảy, cô và Hạ Duy được xếp vào cùng một đội để thi đấu với nhóm khác. Khi trận đấu bắt đầu, Hạ Duy tỏ ra rất xuất sắc, phản xạ nhanh, chuyền bóng chính xác. Thanh Nhi thấy mắt anh dõi theo cô mỗi khi cô tham gia. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa vui thích.

Trong một pha chuyền bóng, Thanh Nhi không kịp phản ứng, quả bóng trúng tay cô và rơi xuống đất. Cô hơi thất vọng, nhìn quanh, nhưng rồi thấy Hạ Duy tiến đến, nhặt quả bóng, ánh mắt dịu dàng:

“Không sao, em chỉ mới chơi thôi mà. Cứ từ từ, lần sau sẽ tốt hơn.”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm khiến tim Thanh Nhi như nhảy lên. Cô lắp bắp:

“C-Cảm ơn anh…”

Hạ Duy gật đầu, nụ cười khẽ nở trên môi. Thanh Nhi cảm thấy tim mình loạn nhịp, nhưng cũng tự nhủ: “Chắc mình đang bắt đầu thích anh ấy rồi.”

Khi trận đấu kết thúc, đội của Thanh Nhi thua nhưng không khí vẫn vui vẻ. Các học sinh tụ tập nói chuyện, chia sẻ, và Thanh Nhi cảm thấy mình thực sự hòa nhập. Cô quay sang Hạ Duy, thấy anh đang trò chuyện với một vài bạn khác, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cô.

Trên đường trở lại lớp học, Thanh Nhi cố gắng bắt chuyện:

“Hôm nay, anh chơi xuất sắc quá.”

Hạ Duy nhìn cô, ánh mắt sâu, đôi môi khẽ nhếch lên:

“Em cũng không tệ đâu, biết cố gắng và dám tham gia. Điều đó đáng khen.”

Thanh Nhi đỏ mặt, lặng lẽ hít thở. Lời khen khiến cô vừa vui vừa xấu hổ. Trong lòng, cô tự nhủ: “Hình như anh ấy đang để ý mình thật rồi…”

Buổi chiều, tiết học Văn bắt đầu. Giáo viên yêu cầu học sinh thảo luận nhóm, và Thanh Nhi lại được xếp cùng Hạ Duy. Lần này, không còn tranh luận căng thẳng như hôm qua, mà là một sự hợp tác tự nhiên. Họ trao đổi ý tưởng, viết bài thuyết trình, và dần dần, Thanh Nhi nhận ra Hạ Duy không chỉ lạnh lùng mà còn rất kiên nhẫn, biết lắng nghe và điều chỉnh cách tiếp cận sao cho phù hợp với mọi người.

Trong quá trình làm việc, có lúc Hạ Duy lướt ánh mắt qua Thanh Nhi, ánh nhìn chăm chú nhưng không quá trực tiếp. Thanh Nhi cảm nhận được sự quan tâm, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhỏ, lòng dấy lên một cảm giác vừa lo lắng vừa thích thú.

Khi tan học, lớp học rộn rã chuẩn bị ra về, và Thanh Nhi lại đi ra sân. Hạ Duy đứng gần đó, không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh dõi theo cô từ xa. Cô biết mình bị để ý, nhưng cảm giác này khiến cô không hề khó chịu, mà ngược lại, thấy ấm áp và an tâm.

Trên đường về, Thanh Nhi nghĩ lại cả buổi sáng và buổi chiều, nhớ lại từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ của Hạ Duy. Cô cảm thấy một điều rõ ràng: anh ấy đã bắt đầu để ý cô, và cô cũng không biết mình nên vui hay lo lắng.

Về đến phòng trọ, cô mở sổ tay, ghi lại:

“Hôm nay thật khác lạ… không còn va chạm căng thẳng như hôm qua, mà là những khoảnh khắc vui vẻ, nhẹ nhàng. Hạ Duy… chắc chắn đã để ý mình rồi. Cảm giác này vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Thanh Nhi à, cậu thực sự đang bắt đầu một câu chuyện mới, một câu chuyện… không chỉ về trường lớp, mà còn về tình cảm.”

Cô đặt bút xuống, ngồi tựa vào cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán lá, tạo những vệt sáng lung linh trên sàn nhà. Trong lòng, cô biết một điều: mối quan hệ giữa mình và Hạ Duy sẽ không còn chỉ là xa cách hay lặng lẽ, mà sẽ dần trở nên gần gũi, đáng nhớ, và quan trọng hơn, chiếm một phần không thể thiếu trong thanh xuân của cô.

Và trong lòng Hạ Duy, ánh mắt theo dõi cô từ xa, một cảm giác lạ lùng cũng nhen nhóm. Anh nhận ra, người con gái này – Lâm Thanh Nhi – không giống bất kỳ ai anh từng gặp. Cô dám cười, dám tham gia, và dám thể hiện chính mình. Một nụ cười, một ánh mắt, một cử chỉ nhỏ thôi, cũng đủ khiến anh quan tâm và để ý hơn bao giờ hết.

Ngày hôm đó, tiếng cười vang trong sân trường không chỉ là niềm vui của học sinh, mà còn là âm thanh mở đầu cho một mối quan hệ đầy hứa hẹn, cho những ngày tháng ngọt ngào, vui tươi, và cả những va chạm, tranh luận sau này. Thanh Nhi và Hạ Duy – hai con người tưởng chừng lạnh lùng và bướng bỉnh – bắt đầu bước vào một chương mới, nơi tiếng cười, ánh mắt, và những khoảnh khắc nhỏ nhặt sẽ dần kết nối họ lại với nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×