thanh xuân có anh, hôn nhân có em

Chương 4: Lời hứa ngây thơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, sân trường rộn ràng hơn bao giờ hết. Các lớp đang chuẩn bị cho hoạt động ngoại khóa hàng năm – cuộc thi thể thao liên lớp, nơi học sinh được phân thành các đội để tham gia nhiều trò chơi khác nhau, từ chạy tiếp sức, kéo co đến nhảy bao bố. Không khí vui tươi, náo nhiệt, xen lẫn những tiếng cười và lời hò reo của học sinh khiến Lâm Thanh Nhi cảm thấy tim mình đập rộn ràng.

Thanh Nhi mặc đồng phục gọn gàng, buộc tóc đuôi ngựa để tiện vận động. Khi cô bước ra sân, ánh nắng buổi sáng chiếu lên mái tóc, khiến từng sợi tóc óng ả, tạo nên một vẻ rạng rỡ, đầy sức sống. Cô hít một hơi thật sâu, nhủ thầm: “Hôm nay, nhất định phải tham gia hết mình. Không còn đứng một mình nữa.”

Khi Thanh Nhi vừa đặt chân lên sân, nhóm học sinh của lớp 10A3 đã tụ tập. Trong nhóm, Hạ Duy đứng giữa, vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn nổi bật giữa đám đông. Ánh mắt anh dừng lại ở Thanh Nhi, nhẹ gật đầu chào, và điều đó khiến cô không khỏi đỏ mặt.

“Em đến rồi à, Thanh Nhi?” – Một bạn nam trong nhóm nói, cười tươi.

“Vâng!” – Thanh Nhi đáp, nở nụ cười.

Họ nhanh chóng được chia nhóm tham gia các trò chơi. Lần này, cô và Hạ Duy được xếp cùng một đội trong trò chạy tiếp sức – trò chơi yêu cầu cả nhóm phối hợp nhịp nhàng và giữ tốc độ ổn định. Thanh Nhi nhìn Hạ Duy, ánh mắt dò hỏi:

“Anh… em phải chạy trước hay sau anh?”

Hạ Duy hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng:

“Em chạy trước, anh sẽ chạy sau. Chúng ta cần phối hợp nhịp nhàng, nếu em chạy ổn, anh sẽ cố gắng không làm mất lợi thế.”

Thanh Nhi gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô đứng vào vạch xuất phát, tay nắm chặt lấy cây gậy tiếp sức. Trái tim cô đập mạnh, ánh mắt dõi theo đường chạy. Khi tiếng còi vang lên, Thanh Nhi lao đi, cảm giác mồ hôi nhễ nhại nhưng tràn đầy hứng khởi.

Trên đường chạy, cô nghe thấy tiếng hò reo cổ vũ từ phía nhóm bạn cùng lớp. Cảm giác được mọi người ủng hộ khiến cô càng có động lực. Khi đến chỗ Hạ Duy, cô trao gậy tiếp sức, ánh mắt chạm vào anh. Hạ Duy nhận gậy, ánh mắt nở một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy tự tin:

“Cố lên nhé. Chúng ta sẽ cùng tốt nghiệp.”

Lời nói ấy vang lên trong tâm trí Thanh Nhi, khiến cô bất giác đỏ mặt, tim loạn nhịp. Cô không biết tại sao, nhưng câu nói đơn giản ấy lại khiến cô cảm thấy ấm áp và an tâm.

Trò chơi tiếp diễn, các đội luân phiên chạy, thi đấu gay cấn. Mỗi lần Hạ Duy nhận gậy, anh đều chạy nhanh nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh, phối hợp nhịp nhàng với các thành viên trong nhóm. Thanh Nhi dõi theo anh từ xa, cảm giác vừa hứng thú vừa ngưỡng mộ. Anh không chỉ giỏi thể thao, mà còn biết quan sát, biết nhường nhịn và phối hợp với người khác.

Khi trò chơi kết thúc, đội 10A3 tuy không giành chiến thắng tuyệt đối, nhưng ai cũng vui vẻ. Thanh Nhi thở hồng hộc, tay lau mồ hôi, và nhìn Hạ Duy. Anh cũng mỉm cười, ánh mắt hướng về cô, không nói gì nhưng dường như truyền một thông điệp rằng: “Chúng ta đã làm tốt.”

Sau đó, lớp còn tham gia trò kéo co, nơi sự đoàn kết và sức mạnh của cả đội được thử thách. Thanh Nhi đứng giữa đội, hai tay nắm chặt sợi dây thừng, tim đập mạnh. Khi tiếng còi vang lên, cô cùng các bạn hò hét, kéo hết sức. Hạ Duy đứng gần cuối dây, sức mạnh vượt trội, anh dồn toàn bộ lực vào sợi dây, giúp đội giành lợi thế.

Khi trò chơi kết thúc, cả đội ngã xuống đất, mệt nhưng tràn đầy hứng khởi. Thanh Nhi nhìn Hạ Duy, ánh mắt đầy cảm phục. Anh cúi xuống, nhẹ đặt tay lên vai cô, hỏi:

“Đã mệt chưa? Còn đủ sức để tham gia trò tiếp theo không?”

Thanh Nhi gật đầu, dù mệt nhưng lòng hân hoan:

“Em… em còn sức. Chỉ cần được cùng anh và các bạn tham gia là vui rồi.”

Hạ Duy khẽ cười, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng khó tả. Khoảnh khắc ấy, Thanh Nhi cảm thấy tim mình rung lên lạ thường. Cô tự nhủ: “Có lẽ… anh ấy đã bắt đầu để ý mình.”

Trò chơi cuối cùng là nhảy bao bố, nơi học sinh phải nhảy qua vạch đích. Thanh Nhi đứng vào bao bố, chuẩn bị nhảy. Khi cô nhảy lên, chân hơi vấp, sắp ngã, Hạ Duy lập tức chạy tới, giữ nhẹ tay cô để cô không té.

“Cảm ơn anh…” – Thanh Nhi thở hồng hộc, mặt đỏ bừng.

“Không sao. Chúng ta phải bảo vệ nhau mà, đúng không?” – Hạ Duy nói, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc.

Câu nói ấy khiến Thanh Nhi cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Cô nhìn Hạ Duy, thấy nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành, tim cô lại đập rộn ràng.

Sau khi các trò chơi kết thúc, cả lớp tụ tập dưới bóng cây để nghỉ ngơi. Thanh Nhi ngồi xuống, mở cặp, lấy sổ tay ra ghi lại vài dòng. Bỗng nhiên, Hạ Duy bước đến, đặt tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng:

“Ghi gì thế?”

Thanh Nhi giật mình, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn mỉm cười:

“Em ghi lại hôm nay… những khoảnh khắc vui vẻ.”

Hạ Duy gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm một chút rồi trở lại Thanh Nhi:

“Cũng tốt. Những khoảnh khắc như vậy sẽ là kỷ niệm đẹp, giúp chúng ta nhớ về nhau sau này.”

Thanh Nhi hơi nghiêng đầu, tò mò:

“Sau này… nghĩa là sao?”

Hạ Duy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm:

“Em sẽ cùng anh tốt nghiệp. Chúng ta hứa nhé, dù có chuyện gì xảy ra, sẽ cùng nhau hoàn thành bậc học này.”

Lời nói của Hạ Duy khiến Thanh Nhi như ngây người. Cô cảm thấy tim mình loạn nhịp, đồng thời một niềm vui khẽ nở trong lòng. Cô gật đầu, nụ cười tươi rói trên môi:

“Vâng, chúng ta cùng tốt nghiệp nhé.”

Họ đưa tay chạm nhau, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Thanh Nhi cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt Hạ Duy, và cô biết rằng lời hứa này không chỉ là một lời nói suông. Nó là một cam kết, một sợi dây kết nối hai trái tim, dù hiện tại còn ngây ngô, nhưng sẽ dần trở nên vững chắc theo thời gian.

Buổi chiều dần trôi, ánh nắng vàng chiếu xuyên qua tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sân trường. Thanh Nhi và Hạ Duy cùng các bạn trong lớp cười nói, kể lại những khoảnh khắc thú vị trong ngày, từ cú ngã vụng về của Thanh Nhi trong trò nhảy bao bố đến pha cứu nguy kịp thời của Hạ Duy.

Trong lòng Thanh Nhi, một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc dâng lên. Cô biết rằng hôm nay không chỉ là một buổi ngoại khóa bình thường. Nó đánh dấu bước ngoặt trong mối quan hệ giữa cô và Hạ Duy – từ xa lạ, qua va chạm, đến bắt đầu quan tâm và để ý nhau.

Khi buổi ngoại khóa kết thúc, Thanh Nhi nhìn Hạ Duy từ xa. Anh đứng đó, vẻ điềm tĩnh, ánh mắt hướng về cô, nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp. Cô thầm nhủ: “Hạ Duy… cậu thật sự đã bắt đầu để ý mình rồi. Và mình… cũng bắt đầu quan tâm cậu.”

Về đến phòng trọ, Thanh Nhi mở sổ tay, ghi lại từng khoảnh khắc trong ngày:

“Ngày hôm nay thật khác lạ. Chúng ta cùng tham gia hoạt động, cùng cười, cùng cố gắng, và… cùng hứa sẽ tốt nghiệp. Hạ Duy, cậu có biết không, chỉ một lời hứa thôi cũng khiến tim mình rung lên không ngừng. Thanh xuân của mình, có anh hiện diện… thật hạnh phúc.”

Cô đặt bút xuống, ngồi tựa vào cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mặt, cảm giác ấm áp tràn ngập. Thanh Nhi biết rằng từ hôm nay, cuộc sống ở ngôi trường này sẽ không còn tẻ nhạt. Cô đã tìm thấy một người đồng hành, một người để cùng trải qua những ngày tháng thanh xuân ngọt ngào, đầy ắp tiếng cười, thử thách, và cả những cảm xúc chưa từng có.

Và trong tim Hạ Duy, ánh mắt theo dõi Thanh Nhi từ xa, một cảm giác lạ lùng cũng nhen nhóm. Anh nhận ra, cô gái này – Lâm Thanh Nhi – không chỉ khác biệt với mọi người, mà còn khiến anh muốn bảo vệ, muốn để ý, muốn cùng cô trải qua những ngày tháng còn lại của tuổi học trò.

Lời hứa ngây thơ hôm nay – cùng tốt nghiệp – sẽ trở thành sợi dây nối hai con người lại với nhau, một sợi dây mềm mại nhưng chắc chắn, đủ để giữ họ sát bên nhau trong suốt những năm tháng học trò sắp tới.

Ngày hôm đó, tiếng cười vang trong sân trường không chỉ là niềm vui của học sinh, mà còn là âm thanh mở đầu cho một mối quan hệ mới, nơi những hứa hẹn, nụ cười, và ánh mắt sẽ dần kết nối hai trái tim lại với nhau. Thanh Nhi và Hạ Duy – từ lời hứa ngây thơ hôm nay – đã bắt đầu bước vào một chương mới, nơi thanh xuân, tình cảm, và cả những thử thách sắp tới sẽ cùng nhau hình thành những ký ức không thể nào quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×