Sáng hôm sau, Lâm Thanh Nhi thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa bồn chồn. Buổi ngoại khóa ngày hôm qua vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ cô – tiếng cười, ánh nắng, những pha cứu nguy kịp thời của Hạ Duy… tất cả như một cuốn phim sống động mà cô không thể ngừng nghĩ về.
Cô mặc đồng phục gọn gàng, buộc tóc đuôi ngựa và nhìn vào gương. “Thanh Nhi à, hôm nay phải cố gắng hòa nhập hơn nữa. Không chỉ là với Hạ Duy, mà còn với cả lớp.” Cô hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi phòng trọ, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt khiến cô cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Khi Thanh Nhi bước vào lớp, không khí đã sôi động hơn hẳn so với hôm qua. Các nhóm học sinh đang trao đổi bài tập, cười nói rộn ràng. Cô nhẹ nhàng đi đến bàn của mình, đặt cặp xuống, rồi nhìn quanh. Mắt cô dừng lại ở một cô gái với mái tóc dài, nụ cười tươi sáng, đang nháy mắt với Hạ Duy. Cô gái đó tên là Trương Hạ Vy, học sinh cùng lớp, nổi tiếng thân thiện nhưng cũng khá ganh đua trong học tập và hoạt động lớp.
Trương Hạ Vy tiến tới, ánh mắt nhìn Thanh Nhi đầy tò mò:
“Chào em, hôm qua em chơi trò nhảy bao bố, đúng không? Chú ý quá, hôm nay tham gia trò chơi khác chắc cũng hay đấy.”
Thanh Nhi hơi bối rối, mỉm cười:
“Vâng… em cũng muốn tham gia. Em là học sinh mới, mong được mọi người chỉ bảo.”
Hạ Vy cười nhẹ, ánh mắt sắc sảo:
“Ừ, chúng ta sẽ giúp nhau thôi. Nhưng mà… em có thể cạnh tranh với ai đó không? Hôm qua nhìn em và Hạ Duy phối hợp, mình nghĩ em khá mạnh đấy.”
Thanh Nhi hơi ngạc nhiên, lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cô không biết liệu Hạ Vy đang thử thách mình hay chỉ nói đùa, nhưng ánh mắt Hạ Vy vừa thân thiện vừa đầy thách thức. Cô hơi đỏ mặt, đáp:
“Em sẽ cố gắng hết sức, không phụ lòng mọi người.”
Hạ Duy đứng gần đó, ánh mắt dõi theo cuộc trò chuyện. Anh hơi nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ quan sát. Thanh Nhi nhận ra sự chú ý đó, lòng bỗng dưng rung lên. Anh dường như đang theo dõi mọi động thái của cô, điều mà cô vừa tự hào vừa cảm thấy hồi hộp.
Tiết học buổi sáng diễn ra nhanh chóng, nhưng hôm nay lớp lại có một hoạt động thử thách nhỏ – trò giải mật thư. Các nhóm sẽ nhận được một tấm bản đồ và các gợi ý, phải phối hợp để tìm ra “kho báu” ẩn trong sân trường. Trò chơi này vừa kiểm tra khả năng phối hợp, vừa thử trí thông minh và sự nhạy bén của từng học sinh.
Nhóm Thanh Nhi được xếp cùng Hạ Duy, Trương Hạ Vy và ba bạn khác. Khi nhận bản đồ, mọi người bắt đầu bàn bạc kế hoạch. Hạ Duy nhìn tổng thể, rồi hỏi:
“Em và Hạ Vy, đi một cặp tìm manh mối, mình và hai bạn còn lại đi một cặp. Vừa nhanh vừa hiệu quả.”
Thanh Nhi hơi ngập ngừng, nhưng gật đầu. Hạ Vy mỉm cười, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa nghiêm túc:
“Được, chúng ta sẽ cố hết sức.”
Khi hai cô gái bước đi tìm manh mối, Thanh Nhi cảm thấy hơi lo lắng. Cô biết Hạ Vy giỏi quan sát và khá nhạy bén. Đây sẽ là thử thách đầu tiên thực sự đối với cô – không chỉ về trò chơi, mà còn về khả năng kết nối và tạo ấn tượng với Hạ Duy.
Trên đường tìm manh mối, Thanh Nhi cố gắng bình tĩnh, quan sát kỹ từng gợi ý. Hạ Vy đi cạnh, thỉnh thoảng nháy mắt, vừa thân thiện vừa đầy thách thức:
“Em mới vào lớp, nhưng hôm qua phối hợp với Hạ Duy cũng khá tốt. Liệu hôm nay có giữ vững phong độ không?”
Thanh Nhi cắn môi, không chịu thua:
“Em sẽ cố hết sức, nhưng không biết liệu mình có nhanh hơn anh không?”
Hạ Vy cười khẽ, rồi im lặng đi tiếp. Sự cạnh tranh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng làm Thanh Nhi vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cô nhận ra rằng đây không chỉ là trò chơi, mà còn là cách để mọi người hiểu nhau, và cũng là cách Hạ Duy có thể quan sát cô.
Khi tìm ra manh mối đầu tiên – một mảnh giấy được giấu dưới gốc cây, Thanh Nhi cẩn thận nhặt lên, đọc nội dung:
“Đi đến nơi bóng cây cao nhất sân trường, nơi có ba bức tượng.”
Cô nhìn Hạ Vy, hỏi:
“Chúng ta đi thẳng hay vòng qua phía sân thể thao?”
Hạ Vy suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Đi thẳng sẽ nhanh hơn, nhưng có nguy cơ bị nhóm khác phát hiện. Còn vòng qua sân thể thao, lâu hơn nhưng an toàn. Em chọn phương án nào?”
Thanh Nhi nhìn Hạ Vy, thấy ánh mắt vừa tinh nghịch vừa đầy chiến thuật. Cô hơi do dự, nhưng rồi quyết định:
“Đi vòng qua sân thể thao, an toàn hơn. Chúng ta không nên mạo hiểm quá.”
Hạ Vy gật đầu, cười khẽ:
“Đúng, em chọn khôn ngoan.”
Trong lúc họ bước đi, Hạ Duy đứng nhìn từ xa. Ánh mắt anh lộ rõ sự quan tâm và đánh giá. Anh nhận thấy Thanh Nhi không chỉ nhanh nhạy mà còn biết cân nhắc, đưa ra quyết định thông minh. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong tim anh – vừa ngạc nhiên, vừa thích thú.
Khi đến nơi bóng cây cao nhất, họ tìm thấy mảnh giấy thứ hai, và lần này, nội dung yêu cầu nhóm phải giải một câu đố:
“Đếm số bước từ bức tượng lớn nhất đến bức tượng nhỏ nhất, nhân với số chữ cái tên của lớp trưởng. Đây là chìa khóa để mở kho báu.”
Thanh Nhi nhíu mày, đọc đi đọc lại câu đố. Hạ Vy đứng cạnh, thở dài:
“Phức tạp nhỉ… em có nghĩ ra cách giải chưa?”
Thanh Nhi cắn môi, tập trung:
“Chúng ta phải chia ra. Anh Duy và các bạn đi đo khoảng cách, còn em và Hạ Vy tính toán số chữ cái và nhân. Chắc sẽ ra đáp án.”
Hạ Vy gật đầu, ánh mắt nhìn Thanh Nhi đầy thán phục. Cô cảm thấy một cảm giác lạ lùng – vừa cạnh tranh vừa hợp tác. Và trong tim, cô biết Hạ Vy chính là thử thách đầu tiên mà cô phải đối mặt, nhưng đồng thời cũng là người bạn đồng hành đầy thú vị.
Trong lúc nhóm làm việc, Hạ Duy tiến đến, nhìn Thanh Nhi và Hạ Vy phối hợp. Anh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
“Cách các em phối hợp tốt. Nhưng cần nhanh hơn, nếu không, các nhóm khác sẽ đi trước.”
Thanh Nhi nghe lời, tăng tốc, cố gắng tính toán chính xác. Hạ Vy đi cạnh, thỉnh thoảng nháy mắt, vừa cổ vũ vừa tạo áp lực nhẹ. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng trong lòng lại hứng thú. Đây là cảm giác lần đầu tiên được vừa hợp tác vừa cạnh tranh với một người bạn đồng trang lứa.
Cuối cùng, sau nhiều phút căng thẳng, nhóm của Thanh Nhi và Hạ Duy tìm ra câu trả lời đúng và mở “kho báu” – một chiếc hộp nhỏ chứa nhiều món quà nhỏ, kèm theo lời nhắn của giáo viên:
“Chúc mừng các em! Hãy tiếp tục phối hợp và giữ tinh thần đồng đội.”
Thanh Nhi nhìn Hạ Duy, ánh mắt lấp lánh:
“Anh… hôm nay anh thấy em như thế nào?”
Hạ Duy hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt dịu dàng:
“Em hợp tác tốt. Biết phân tích, biết cân nhắc. Điều đó khiến anh để ý.”
Tim Thanh Nhi loạn nhịp, vừa vui vừa xấu hổ. Cô cảm thấy Hạ Duy thật sự đang quan tâm đến cô nhiều hơn.
Hạ Vy đứng bên cạnh, cười khẽ:
“Em và Hạ Duy quả là một cặp hợp tác tốt. Nhưng đừng quên, sẽ còn nhiều thử thách phía trước. Ai mạnh hơn, sẽ quyết định kết quả cuối cùng.”
Thanh Nhi nhìn Hạ Vy, ánh mắt vừa thách thức vừa vui vẻ:
“Vậy chúng ta sẽ xem ai thực sự xuất sắc hơn nhé.”
Hạ Duy đứng gần, ánh mắt nhìn Thanh Nhi, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh nhận ra, những thử thách như hôm nay không chỉ kiểm tra kỹ năng hay trí thông minh, mà còn là cách để anh hiểu và để ý đến cô nhiều hơn.
Ngày hôm đó kết thúc, tiếng cười vang khắp sân trường, nhưng trong lòng Thanh Nhi, Hạ Duy và Hạ Vy, mỗi người đều cảm nhận một điều khác nhau. Thanh Nhi nhận ra rằng: Hạ Vy vừa là bạn, vừa là đối thủ; Hạ Duy là người để cô quan tâm và để ý.
Trên đường về, Thanh Nhi ghi lại vào sổ tay:
“Ngày hôm nay thật thú vị. Hạ Vy… vừa là bạn vừa là đối thủ. Còn Hạ Duy, cậu ấy… thật sự để ý mình. Thanh xuân này, dường như sẽ không còn đơn giản. Nhưng mình muốn tiếp tục bước đi, cùng họ, để trải qua tất cả thử thách, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm không thể nào quên.”
Và trong ánh mắt Hạ Duy, khi nhìn Thanh Nhi bước đi, một cảm giác ấm áp và hứng thú dâng lên. Anh biết rằng cô gái này, Lâm Thanh Nhi, không chỉ khiến anh để ý mà còn sẽ là người đồng hành quan trọng trong những năm tháng học trò sắp tới – vừa là bạn, vừa là đối thủ, nhưng cũng là người anh muốn bảo vệ và cùng trải qua mọi thử thách.