thanh xuân có anh, hôn nhân có em

Chương 6: Giải quyết hiểu lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, lớp học 10A3 rộn ràng hơn thường lệ. Những tiếng cười nói, những câu chuyện về hoạt động ngoại khóa hôm qua vẫn còn vang vọng khắp hành lang, nhưng trong lòng Lâm Thanh Nhi lại có chút băn khoăn khó tả. Cô nhớ lại lúc trò chơi “giải mật thư”, khi Hạ Vy bất ngờ nháy mắt và thì thầm với cô một câu: “Chúng ta sẽ xem ai thực sự xuất sắc hơn.”

Dường như câu nói ấy khơi lên trong Thanh Nhi một cảm giác vừa hứng thú, vừa lo lắng. Cô không muốn tạo ra mâu thuẫn, nhưng đồng thời, cô cũng không muốn bản thân bị xem là yếu kém. Những suy nghĩ này khiến cô bước vào lớp với tâm trạng hơi nặng nề.

Khi bước vào lớp, cô phát hiện Hạ Duy đang đứng gần bàn, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt hướng về phía cô. Một phần cô thấy ấm lòng, nhưng phần khác lại bồn chồn. Cô tự nhủ: “Hôm nay, mình phải bình tĩnh. Không được để chuyện nhỏ làm ảnh hưởng đến cảm xúc.”

Tiết học đầu tiên là môn Toán. Giáo viên vừa bắt đầu giảng bài, vừa phát phiếu bài tập nhóm. Lần này, nhóm Thanh Nhi được giao một bài toán khó, yêu cầu cả nhóm phối hợp để tìm ra lời giải. Thanh Nhi ngồi xuống cạnh Hạ Duy, ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng gật đầu như thầm hiểu ý nhau.

Tuy nhiên, khi bắt đầu làm việc, một chút hiểu lầm nảy sinh. Thanh Nhi đưa ra một phương án giải, nhưng Hạ Duy lại nghĩ đó là cách làm chưa tối ưu và vô tình đề xuất một hướng khác, không hề giải thích kỹ. Thanh Nhi nhìn thấy, hơi thất vọng: “Sao anh lại bỏ qua ý kiến của mình như vậy?”

Cô nhoẻn miệng cố gắng giữ bình tĩnh:

“Anh… có thể xem xét lại phương án của em không? Nó cũng khá logic.”

Hạ Duy nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị:

“Anh nghĩ phương án này sẽ mất thời gian. Cách anh đề xuất nhanh hơn và chắc chắn đúng. Chúng ta không còn thời gian để thử nhiều hướng.”

Thanh Nhi cảm thấy trong lòng có chút bực bội. Cô không hiểu tại sao Hạ Duy lại cứng nhắc như vậy. Từ trước đến nay, anh luôn tôn trọng ý kiến của cô, vậy sao hôm nay lại khác?

Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn lộ vẻ khó chịu:

“Nhưng nếu mình thử kết hợp cả hai cách, chắc chắn sẽ tốt hơn.”

Hạ Duy hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn cô nghiêm túc:

“Anh không muốn lãng phí thời gian. Chúng ta phải quyết định nhanh, nếu không, sẽ không kịp nộp bài.”

Thanh Nhi cảm thấy trong lòng như có gì đó hụt hẫng. Cô ngồi im, không nói thêm, nhưng ánh mắt hướng về Hạ Duy đầy băn khoăn. Cô tự hỏi: “Anh có giận mình không? Hay… anh đang coi thường ý kiến của mình?”

Cả nhóm vẫn làm việc, nhưng không khí có phần căng thẳng. Một vài bạn trong nhóm nhìn nhau, nhận ra sự hiểu lầm giữa hai người, nhưng không dám lên tiếng. Thanh Nhi quyết định sẽ làm rõ vấn đề sau khi tiết học kết thúc.

Tiết học kết thúc, cả lớp ra sân để nghỉ ngơi. Thanh Nhi đứng nép ở góc sân, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cảm giác bực bội và hụt hẫng. Cô nhìn thấy Hạ Duy đang thu dọn sách vở, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về cô. Một phần cô muốn chạy đến giải thích, nhưng phần khác lại sợ… sợ rằng anh sẽ giận cô.

Cuối cùng, Thanh Nhi quyết định bước tới. Cô đi nhanh về phía Hạ Duy, giọng nói hơi run nhưng chân thành:

“Anh… hôm nãy, em… em không có ý gì đâu. Chỉ là em muốn chúng ta cùng nhau thử kết hợp ý kiến thôi. Anh đừng giận em nhé.”

Hạ Duy nhìn cô một lúc, đôi mắt sâu lắng nhưng không giận dữ. Anh thở dài, rồi nói:

“Anh không giận em. Anh chỉ… muốn tiết kiệm thời gian, không muốn chúng ta bị trễ. Nhưng… anh hiểu em muốn gì. Em muốn thử sáng tạo, muốn đóng góp ý kiến, và anh tôn trọng điều đó.”

Thanh Nhi cảm thấy tim mình nhẹ nhõm, đồng thời một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Cô cười nhẹ, ánh mắt sáng lên:

“Vậy… chúng ta làm lại nhé. Anh và em cùng phối hợp, vừa nhanh vừa sáng tạo.”

Hạ Duy gật đầu, nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành nở trên môi:

“Được. Anh sẽ lắng nghe ý kiến của em, và cùng em hoàn thiện bài tập.”

Khoảnh khắc ấy, sự hiểu lầm giữa hai người dần tan biến. Thanh Nhi nhận ra rằng, đôi khi chỉ một vài lời nói, một chút chân thành là đủ để hóa giải những cảm xúc tiêu cực. Còn Hạ Duy, anh nhận ra rằng cô gái này không chỉ kiên trì mà còn thông minh, và việc lắng nghe cô cũng giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau đó, họ cùng nhau trở lại lớp, ngồi cạnh nhau để làm tiếp bài tập nhóm. Lần này, cả hai phối hợp ăn ý, vừa nhanh chóng vừa chính xác. Các bạn trong nhóm nhìn họ, không khỏi gật gù thán phục. Một bạn thì thầm:

“Thanh Nhi và Hạ Duy quả thực là một cặp ăn ý.”

Thanh Nhi đỏ mặt, còn Hạ Duy thì nghiêm nghị nhưng trong lòng cảm thấy hài lòng. Cả hai dường như đều nhận ra một điều: sự hiểu lầm không làm họ xa cách mà còn khiến mối quan hệ thêm gắn kết.

Tiết học kết thúc, cả lớp chuẩn bị ra về. Thanh Nhi và Hạ Duy đi cạnh nhau, ánh mắt trao nhau nụ cười nhẹ nhàng. Thanh Nhi khẽ nói:

“Cảm ơn anh… đã lắng nghe em.”

Hạ Duy gật đầu, giọng trầm ấm:

“Anh cũng cảm ơn em… vì đã kiên nhẫn và không bỏ cuộc.”

Cả hai cùng cười, cảm giác vừa vui vừa nhẹ nhõm. Thanh Nhi biết rằng, dù có những hiểu lầm nhỏ, nhưng khi cả hai đều chân thành và sẵn sàng lắng nghe nhau, mọi thứ đều có thể giải quyết.

Chiều hôm đó, khi ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ lớp học, Thanh Nhi mở sổ tay, ghi lại:

“Hôm nay, chúng ta đã hiểu nhau hơn một chút. Hiểu lầm nhỏ thôi, nhưng cũng khiến em thấy rằng… anh ấy không chỉ nghiêm nghị, mà còn biết quan tâm và lắng nghe. Thanh xuân này, có Hạ Duy bên cạnh, thật sự là điều tuyệt vời.”

Trong khi đó, Hạ Duy đứng bên ngoài lớp, ánh mắt nhìn theo Thanh Nhi, lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Anh nhận ra rằng, cô gái này không chỉ khiến anh để ý mà còn khiến anh muốn bảo vệ, muốn đồng hành cùng cô trong mọi thử thách.

Ngày hôm đó kết thúc, tiếng cười vang khắp sân trường, nhưng trong lòng hai người, một mối quan hệ mới dần hình thành – không còn là sự xa cách, mà là sự gắn kết, sự thấu hiểu và một cảm giác ngọt ngào, nhẹ nhàng.

Và từ khoảnh khắc giải quyết hiểu lầm này, Lâm Thanh Nhi và Hạ Duy bước thêm một bước nữa trên con đường thanh xuân đầy kỷ niệm, nơi mỗi thử thách, mỗi mâu thuẫn nhỏ đều trở thành cơ hội để hai trái tim hiểu nhau hơn và gần nhau hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×