Buổi sáng hôm đó, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ lớp học, chiếu lên từng bàn ghế và các tờ giấy bài tập rải rác trên mặt bàn. Lâm Thanh Nhi bước vào lớp, vẫn cảm giác bâng khuâng sau buổi học hôm qua – khi cô và Hạ Duy cùng giải quyết hiểu lầm, phối hợp ăn ý trong bài tập nhóm. Từng khoảnh khắc ấy vẫn khiến tim cô loạn nhịp, và cô biết rằng, tình cảm dành cho Hạ Duy đã không còn đơn thuần như trước nữa.
Thanh Nhi đi đến bàn của mình, đặt cặp xuống, rồi ngồi im một chút, nhắm mắt hít thở thật sâu. Cô nhìn xung quanh, thấy Hạ Duy đứng cạnh bảng, giảng bài nhóm cho một số bạn chưa nắm chắc kiến thức. Ánh mắt anh chăm chú, vẻ nghiêm túc nhưng cũng dịu dàng khiến cô không thể rời mắt.
Trong lúc đó, cô cảm nhận được một điều lạ lùng: trái tim cô đập nhanh hơn bình thường mỗi khi ánh mắt Hạ Duy chạm vào cô. Cô biết mình đang dần để ý đến anh nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận điều đó với chính bản thân.
Tiết học đầu tiên là môn Văn, giáo viên yêu cầu học sinh thảo luận về một chủ đề tình cảm trong tiểu thuyết. Các nhóm được chia ra, và lần này, Thanh Nhi và Hạ Duy lại được xếp cùng nhóm. Khi cả nhóm bắt đầu thảo luận, Hạ Duy không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước. Anh quan sát từng người, nhấn mạnh ý kiến, gợi mở những câu hỏi và để mọi người cùng phát biểu.
Thanh Nhi ngồi cạnh, chăm chú lắng nghe, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt cô vẫn lén nhìn Hạ Duy. Cô nhận thấy những chi tiết nhỏ – cách anh nhíu mày khi thấy một ý kiến chưa ổn, cách anh gật đầu khích lệ khi ai đó nói đúng, hay cách anh nhẹ nở nụ cười hiếm hoi nhưng đầy chân thành. Mỗi cử chỉ đều khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Trong lúc cả nhóm đang thảo luận sôi nổi, một sự việc nhỏ xảy ra. Một bạn trong nhóm vô tình làm rơi sách, và nó văng trúng chân Thanh Nhi. Cô hơi giật mình, và Hạ Duy lập tức cúi xuống, ánh mắt tràn đầy quan tâm:
“Em có sao không?”
Thanh Nhi gật đầu, lòng thầm cười: “Anh ấy thật sự để ý đến mình.” Giọng cô nhẹ nhưng tim đập loạn nhịp. Cô mỉm cười, đáp:
“Em không sao. Cảm ơn anh.”
Hạ Duy nhìn cô, ánh mắt thoáng chốc lộ vẻ băn khoăn, như muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng. Thanh Nhi cảm nhận được sự chú ý đó, lòng lại rộn ràng một cách khó tả.
Sau khi tiết học kết thúc, lớp có một buổi hoạt động nhỏ ngoài sân – trò chơi trí tuệ kết hợp vận động. Hạ Duy đứng giữa nhóm, phân công mọi người hợp lý, còn Thanh Nhi đi cùng Hạ Vy để tìm manh mối. Khi cả nhóm di chuyển qua các địa điểm trong sân trường, Thanh Nhi bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ: cô luôn để ý ánh mắt Hạ Duy dõi theo mình.
Một khoảnh khắc đặc biệt xảy ra khi Thanh Nhi và Hạ Vy đứng trước một gợi ý khó:
“Chúng ta nên làm thế nào đây?” – Hạ Vy nhíu mày.
Thanh Nhi hơi do dự, rồi quyết định:
“Em nghĩ chúng ta thử phối hợp hai gợi ý trước đó. Nếu đúng, sẽ nhanh chóng tìm ra đáp án.”
Hạ Vy gật đầu, đồng ý với kế hoạch. Thanh Nhi không biết rằng, ở phía xa, Hạ Duy đứng quan sát, ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng anh – lần đầu tiên, anh nhận ra mình không chỉ để ý Thanh Nhi như một bạn cùng lớp, mà còn… quan tâm sâu sắc hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Duy chợt nhận ra: tim anh bỗng nhiên rung lên mỗi khi nhìn Thanh Nhi, và ánh mắt cô chạm vào anh khiến anh cảm thấy bối rối. Anh không hiểu rõ ngay lập tức, nhưng một điều chắc chắn: anh không muốn rời xa cô, không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào bên cô.
Khi trò chơi kết thúc, nhóm của Thanh Nhi tìm ra đáp án trước, và mọi người vỗ tay chúc mừng. Thanh Nhi nhìn Hạ Duy, cười rạng rỡ. Anh cũng mỉm cười lại, nhưng ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường, như muốn ghi nhớ khoảnh khắc này mãi mãi.
Buổi trưa, lớp có tiết sinh hoạt tập thể ngoài sân. Thanh Nhi ngồi dưới bóng cây, mở sổ tay ra ghi lại ngày hôm nay. Cô viết về từng khoảnh khắc, từng câu nói và ánh mắt của Hạ Duy. Cô nhận ra rằng, những cử chỉ nhỏ nhưng chân thành của anh đã chạm đến trái tim cô nhiều hơn bất cứ điều gì khác.
Khi cô cúi đầu viết, bỗng có bàn tay đặt lên vai cô một cách nhẹ nhàng. Thanh Nhi giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Duy đứng đó. Anh cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc:
“Em đang ghi lại gì thế?”
Thanh Nhi đỏ mặt, lúng túng:
“Em… em ghi lại những khoảnh khắc hôm nay… về anh.”
Hạ Duy hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên một cảm xúc khó tả. Anh im lặng một chút, rồi nói:
“Anh cũng… muốn ghi nhớ những khoảnh khắc đó. Hôm nay, nhìn em cười, nhìn em tập trung làm việc… anh nhận ra mình… thực sự quan tâm đến em.”
Thanh Nhi hơi sững sờ, tim bỗng loạn nhịp. Cô không ngờ rằng, Hạ Duy lại thổ lộ cảm xúc một cách thầm lặng nhưng chân thành như vậy. Cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui và xúc động:
“Em cũng… cũng quan tâm đến anh… từ lâu rồi.”
Hạ Duy hơi cúi đầu, nụ cười khẽ nở trên môi. Khoảnh khắc ấy, cả hai như hòa vào nhau, không gian xung quanh dường như lặng yên, chỉ còn lại ánh mắt, nụ cười và cảm giác rung động trong tim.
Buổi chiều, khi lớp trở về lớp học, Thanh Nhi và Hạ Duy đi cạnh nhau, ánh mắt trao nhau những tín hiệu nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Cả hai không cần nhiều lời nói, chỉ cần ánh mắt, chỉ cần sự hiện diện của nhau, là đủ.
Trong suốt buổi học tiếp theo, Hạ Duy cảm thấy tim mình rung lên mỗi khi Thanh Nhi cười hay nói chuyện với bạn bè. Anh nhận ra rằng, từ bây giờ, cô không còn chỉ là bạn cùng lớp hay đồng hành trong trò chơi nữa – cô là người quan trọng, là ánh sáng trong những ngày tháng học trò của anh.
Khi buổi học kết thúc, ánh nắng chiều chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên bàn ghế và mặt các học sinh. Thanh Nhi nhìn Hạ Duy, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc hôm nay, tình cảm giữa hai người đã không còn là sự quan tâm đơn thuần, mà là một cảm xúc sâu sắc hơn, đầy rung động và hứa hẹn cho những ngày tháng phía trước.
Hạ Duy đứng ngoài cửa lớp, ánh mắt nhìn theo Thanh Nhi, tim đập nhanh hơn bình thường. Anh nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên anh thừa nhận cảm xúc thật sự của mình – một cảm xúc mà trước đây anh chưa từng cảm nhận, và giờ đây, nó tràn ngập trái tim anh. Anh mỉm cười, bước theo cô, sẵn sàng đồng hành cùng cô qua những tháng ngày thanh xuân đầy ắp tiếng cười, thử thách và cảm xúc.
Ngày hôm đó kết thúc, ánh nắng vàng cuối chiều trải dài trên sân trường. Trong lòng cả hai, một cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa. Họ không cần nói nhiều, chỉ cần ánh mắt, chỉ cần nụ cười, là đã hiểu nhau. Và từ khoảnh khắc này, Hạ Duy – lần đầu tiên – nhận ra rõ ràng rằng Thanh Nhi không chỉ là bạn, mà còn là người anh thực sự yêu quý và muốn bảo vệ trong suốt những năm tháng học trò còn lại.