Tối đó, sau khi về đến nhà, tôi mở laptop lên nhưng chẳng viết nổi chữ nào.
Bản nháp bài phỏng vấn cho số báo sắp tới vẫn còn dang dở. Tiêu đề vẫn nhấp nháy đợi chỉnh sửa, và con trỏ chuột cứ nhảy nhót trên màn hình trắng tinh như chế nhạo tâm trí rối loạn của tôi.
Tôi chống cằm, nhìn chăm chăm vào khung cửa sổ nhỏ xíu. Ngoài trời không mưa, nhưng gió lùa qua tấm rèm khiến không khí trong phòng lạnh hơn mọi khi.
Minh Khang.
Cậu ấy trở về thật rồi.
Cậu ấy thật sự đã đứng ngay trước mặt tôi, cười như ngày xưa, nói những lời dịu dàng mà tôi chưa từng nghe.
Và điều khiến tim tôi bối rối nhất… là ánh mắt ấy – ánh mắt nói rằng tôi là một điều gì đó quan trọng, rất quan trọng, chưa từng phai mờ suốt bao nhiêu năm xa cách.
Tôi không rõ mình đang mong đợi gì. Một lời tỏ tình? Một câu khẳng định tình cảm? Hay chỉ là… muốn biết liệu tôi có quyền được xúc động vì cậu ấy không?
Sáng hôm sau, tôi đến tòa soạn trong tâm trạng mơ màng.
Bà trưởng phòng – chị Hồng – liếc tôi từ đầu tới chân như thể tôi đang phát sáng.
“Hạ Vy, trông cô hôm nay lạ lắm nha. Mặt hồng hồng, cười cười. Đang yêu đấy à?”
Tôi giật mình.
“Đâu có đâu chị! Em bị dị ứng nắng ấy mà.”
Chị Hồng phì cười, đưa tập hồ sơ lên rồi hất cằm.
“Dị ứng nắng mà sáng ra vẫn đánh má hồng à?”
Tôi đỏ mặt. Từ khi nào mấy cử chỉ nhỏ như vậy lại dễ bị phát hiện đến thế?
Vội vã ngồi vào bàn, tôi mở máy tính, giả vờ như đang bận lắm. Nhưng chưa đầy ba phút sau, điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn từ… Minh Khang.
[Minh Khang]: Trưa nay rảnh không?
[Minh Khang]: Tớ có chuyện muốn nhờ.
Tôi nhìn hai dòng chữ ấy, lòng chợt xao động.
Cậu ấy nhờ tôi chuyện gì? Mới về chưa lâu, bạn bè thân thiết cũng chẳng còn nhiều, vậy mà người đầu tiên cậu nghĩ tới lại là tôi?
Tôi gõ nhanh.
[Tôi]: Trưa em được nghỉ 1 tiếng. Có chuyện gì không?
Cậu trả lời ngay.
[Minh Khang]: Tớ muốn nhờ cậu… đi cùng chụp ảnh một buổi.
Trưa hôm đó, tôi bước xuống khỏi tòa soạn, thấy Minh Khang đang đứng chờ bên kia đường. Cậu mặc áo thun trắng, khoác sơ mi xanh nhạt, tay xách túi máy ảnh to đùng. Mắt cậu sáng lên khi thấy tôi.
“Cảm ơn vì đã ra.” – Cậu nói.
“Không có gì.” – Tôi mỉm cười. “Vậy… chụp gì vậy?”
Cậu giơ tay chỉ về phía con đường nhỏ dẫn vào công viên gần đó. “Tớ muốn chụp vài tấm về nắng trưa và cảm xúc người đi đường. Nhưng một mình khó bắt khoảnh khắc. Cậu có thể đi cùng, giúp tớ ‘diễn’ một chút được không?”
Tôi nhíu mày. “Tớ mà diễn? Trông tớ có giống người có cảm xúc không?”
“Cậu là người có cảm xúc nhất tớ từng biết.” – Cậu cười, nói như thật.
Tôi không cãi nữa.
Cả buổi trưa, tôi đi theo cậu, khi thì ngồi ở băng ghế đá, lúc thì đứng dưới bóng cây, giả vờ nhìn điện thoại hay buộc tóc. Minh Khang đứng cách xa, bấm máy liên tục. Tôi nghe tiếng tách tách vang lên, nhưng chẳng rõ gương mặt mình lúc đó là gì. Có thể là lúng túng, có thể là bối rối.
Sau một lúc, tôi quay sang cậu, hỏi đùa:
“Không sợ người ta nghĩ cậu đang chụp bạn gái à?”
Cậu không trả lời ngay. Mà chỉ bước tới gần, nhìn tôi nghiêm túc:
“Nếu nghĩ vậy, thì… cũng đâu sao.”
Tôi tròn mắt. “Minh Khang...”
“Tớ từng nghĩ, chỉ cần về đây, thấy cậu vẫn ổn, vẫn mỉm cười… là đủ rồi.” – Cậu dừng lại một chút, hít một hơi sâu – “Nhưng mà... không đủ nữa.”
Gió trưa thổi nhẹ, lá cây xào xạc. Trời trong vắt, không một gợn mây, mà lòng tôi lại gợn như sóng nước.
“Tớ muốn được ở gần cậu. Không phải như hồi trước – là người bạn đứng bên lề, chỉ biết âm thầm nhìn cậu lớn lên, cười, rồi buồn.”
“Lần này, nếu được... tớ muốn đứng bên cạnh cậu, thật sự.”
Tôi nghẹn lời.
Khoảnh khắc đó, bao nhiêu lần giấu nhẹm tình cảm, bao nhiêu lần né tránh hồi ức cũ… đều tan chảy trong ánh mắt tha thiết ấy. Tôi chưa từng thấy Minh Khang như vậy. Cậu luôn là người dịu dàng, không ép buộc ai, càng không nói những lời quá cảm xúc.
Nhưng bây giờ, cậu nói – tớ muốn ở cạnh cậu.
Tôi cúi đầu, không đáp. Nhưng tay tôi khẽ siết chặt quai túi xách.
Chỉ vậy thôi, cậu đã hiểu. Cậu không hỏi thêm, cũng không đòi câu trả lời. Chỉ khẽ nói:
“Tớ ở đây, Vy à. Lúc cậu cần, chỉ cần quay lại… tớ luôn đứng ở chỗ cũ.”
Chiều hôm đó, tôi trở về toà soạn, trong lòng mang một điều gì đó rất mơ hồ – vừa nhẹ tênh, lại vừa nặng trĩu.
Tôi không biết tương lai sẽ thế nào. Nhưng có một điều tôi tin chắc:
Cảm xúc dành cho Minh Khang… chưa bao giờ mất. Chỉ là tôi đã chôn chúng đi quá sâu.