thanh xuân có cậu là điều tuyệt nhất

Chương 4: ĐIỀU CHƯA KỊP NÓI NGÀY ẤY


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Có một loại cảm xúc… không cần người kia nói ra, mình vẫn hiểu.
Và cũng có một loại tình cảm… không nói ra, sẽ mãi bị bỏ lỡ.


Buổi tối hôm đó, tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào ngủ được.
Ánh đèn ngủ vàng nhạt phủ lên những bức ảnh treo lộn xộn trên tường – ảnh chụp lớp cấp ba, ảnh tốt nghiệp, ảnh đi thực tập.

Trong một góc nhỏ, có một khung hình tôi luôn giấu kỹ:
Tôi và Minh Khang năm mười bảy tuổi, đứng bên nhau trước sân trường, áo trắng, nụ cười mơ màng tuổi mới lớn.

Tôi không treo nó lên.
Vì tôi sợ… mỗi lần nhìn sẽ lại nhớ đến ngày cậu rời đi, đột ngột và im lặng như chưa từng hứa hẹn gì.


Ngày đó, tôi đã đợi.

Tối cuối cùng trước lễ chia tay, tôi mang sẵn hộp quà nhỏ, viết vài dòng nguệch ngoạc:
“Khi cậu sang bên đó, nhớ ăn đủ bữa. Ở đây, sẽ có người chờ nghe tin cậu mỗi ngày.”

Tôi đứng ngoài cổng nhà Khang suốt một tiếng đồng hồ, tay siết chặt hộp quà. Nhưng cuối cùng, cửa vẫn không mở. Cậu đã đi rồi.

Tôi không khóc.
Chỉ lặng lẽ xé tờ giấy, gói quà lại, nhét vào ngăn tủ và không bao giờ nhắc đến nữa.


Bây giờ nghĩ lại, tôi tự hỏi:
Phải chăng vì không ai nói ra trước, nên chúng tôi mới để nhau vụt qua như thế?

Giờ đây, Minh Khang trở về, nhẹ nhàng nói rằng:
Tớ muốn đứng cạnh cậu.
Tớ ở đây, lúc cậu cần.

Còn tôi thì sao?

Tôi vẫn còn sợ. Sợ cảm xúc của chính mình, sợ nếu nói ra thì sẽ mất. Nhưng… tôi cũng không chắc mình đủ mạnh mẽ để im lặng thêm lần nữa.


Sáng hôm sau, khi bước vào tòa soạn, chị Hồng dúi vào tay tôi một tờ giấy.

“Có vụ hay này. Cô đi phỏng vấn nhé. Lịch 10 giờ sáng mai, người ta là nhiếp ảnh gia – Minh Khang gì đó. Nghe bảo nổi tiếng lắm!”

Tôi ngây người.

“Minh Khang?”

“Ừ. Bên PR gửi hồ sơ rồi. Người nổi tiếng bên nước ngoài về nước, triển lãm ảnh gì đó. Trùng hợp ghê, bạn cũ của cô hả?”

Tôi cười trừ, giấu tờ giấy vào túi.

Vậy ra cậu ấy định cho tôi biết theo cách này. Một bài phỏng vấn. Một buổi gặp mặt chính thức, lần đầu tiên giữa hai “người lạ thân quen”.


Sáng hôm sau, tôi đến địa điểm triển lãm sớm hơn lịch hẹn 15 phút.
Không gian tĩnh lặng, trưng bày ảnh đen trắng, chủ đề: “Tĩnh – Lặng – Người”.

Tôi lướt qua từng bức, ánh mắt dừng lại ở một khung hình đặc biệt.

Đó là một cô gái ngồi bên khung cửa sổ, tay ôm một ly trà sữa, mái tóc buộc nhẹ sau gáy, mắt nhìn ra xa, trông vừa bối rối vừa bình yên.

Tôi giật mình.

Đó là tôi.

Bức ảnh chụp vào hôm chúng tôi đi dạo công viên. Lúc tôi không hề biết mình đang được chụp. Một khoảnh khắc quá chân thật, quá “tôi”.

“Cậu đến sớm ghê.”

Tôi quay lại, thấy Minh Khang đang bước tới, áo sơ mi giản dị, tay đút túi quần, ánh mắt lấp lánh nụ cười.

“Tớ chưa được báo cậu đưa ảnh đó đi triển lãm.”

“Vì tớ chưa nói.” – Cậu cười. “Nhưng cậu có thấy... nó là bức đẹp nhất không?”

Tôi không trả lời. Không phải vì không thấy đẹp, mà vì… tim tôi đang đập quá nhanh.

“Cậu để ảnh tớ giữa bao nhiêu người lạ như vậy… không sợ người ta nhận ra à?”

“Không.” – Cậu nói nhẹ tênh – “Tớ muốn cả thế giới biết cậu là nguồn cảm hứng của tớ.”

Tôi cứng họng.

“Và...” – cậu tiến gần hơn, giọng dịu dàng – “Tớ cũng muốn cả thế giới biết… tớ thích cậu.”

Tôi ngẩng đầu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi đối diện với ánh mắt ấy, mà không né tránh.

“Vy, tớ đã thích cậu từ khi tụi mình còn đạp xe đi học, từ lúc cậu ngủ gật trong giờ Văn, từ khi cậu cầm bút viết truyện mà quên cả giờ ăn.
Tớ không nói ra, vì tớ sợ cậu xa tớ. Nhưng lần này, tớ không muốn giữ trong lòng nữa.”

Tim tôi đau nhẹ một nhịp. Không phải vì buồn – mà vì thương.

Tôi không biết mình bước lên trước từ khi nào. Chỉ biết bàn tay cậu đang nắm lấy tay tôi rất chặt.

Không có ai chụp hình khoảnh khắc ấy.
Không cần một lời xác nhận nào nữa.
Chỉ có hai người – một ánh nhìn – và điều từng bỏ lỡ năm mười bảy tuổi… đã được nói ra ở tuổi hai tư.


Tối đó, tôi viết bài phỏng vấn xong trong một mạch, không cần chỉnh sửa nhiều.

Trong phần kết bài, tôi viết:

“Có những cảm xúc không nói ra, sẽ mãi mãi bị lãng quên.
Nhưng nếu có cơ hội, hãy can đảm một lần – vì đôi khi, tình cảm thật sự… luôn ở bên cạnh ta từ lâu rồi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.