thanh xuân có cậu là điều tuyệt nhất

Chương 5: CHÚNG TA ĐÃ BỎ LỠ BAO NHIÊU LẦN?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Có lần tôi từng nghĩ, nếu hôm đó tôi gõ cửa nhà Khang thêm lần nữa, liệu cậu có mở?

Và nếu cậu mở, liệu mọi chuyện giữa chúng tôi có khác?


Sau bài viết về triển lãm, bài phỏng vấn Minh Khang nhanh chóng leo top tìm kiếm.

Đồng nghiệp xôn xao: “Trời đất, thằng bạn thân thời thơ ấu của cô là nhiếp ảnh gia nổi tiếng hả Vy? Cô giấu kỹ thật nha!”

Tôi chỉ cười trừ.

Khang nhắn cho tôi: “Cậu nổi tiếng ké tớ rồi đó.”

Tôi đáp lại: “Vậy thì cậu mời tớ ăn đi.”

Một tiếng sau, chúng tôi đã ngồi trong quán mì Hàn Quốc gần tòa soạn, nơi từng là điểm hẹn yêu thích thời cấp ba. Quán nhỏ, ghế gỗ cũ kỹ, món ăn quen thuộc không đổi theo năm tháng.

“Tớ vẫn nhớ, hồi đó cậu thích ăn mì cay cấp độ ba.” – Khang nói, đưa cho tôi ly trà đào – “Lần nào ăn xong cũng vừa khóc vừa xuýt xoa.”

“Nhớ kỹ ghê.” – Tôi mỉm cười, cắm ống hút.

“Vì khi đó, tớ nghĩ... chắc sau này sẽ không còn nhiều dịp ngồi thế này nữa.”

Tôi ngước nhìn cậu. Câu nói của Khang nhẹ tênh, nhưng rơi vào lòng tôi như một hòn đá nhỏ khuấy động mặt hồ phẳng.

“Cậu từng nghĩ mình sẽ không về lại Việt Nam à?”

“Ừ. Lúc mới sang, mọi thứ rối lắm. Gia đình, việc học, việc làm. Tớ không nghĩ mình có thể ổn được.”

Tôi cúi đầu.

“Vậy mà giờ lại về.”

“Vì có thứ ở đây... không thứ gì khác thay thế được.”

Tôi không hỏi thêm. Tôi biết điều cậu nói là gì, hoặc là ai.


Từ hôm đó, Minh Khang xuất hiện trong cuộc sống tôi thường xuyên hơn. Cậu đưa tôi đi làm khi trời mưa, mang cà phê đến tòa soạn những hôm tôi phải tăng ca, cùng tôi đi siêu thị mỗi cuối tuần.

Những thói quen cũ lặng lẽ quay về như chưa từng rời đi.

Tôi bắt đầu viết nhiều hơn, và bất giác, nhân vật nam trong các truyện ngắn của tôi... có ánh mắt giống Khang, nụ cười giống Khang, thậm chí cả cách cười nghiêng đầu cũng là của cậu ấy.

Thảo nào biên tập viên hỏi tôi:

“Gần đây em viết tình cảm sâu sắc ghê nha. Có người yêu chưa đó?”

Tôi chỉ đỏ mặt, cười trừ.


Một buổi chiều, khi tôi tan ca sớm, Khang gửi tin nhắn: “Ra quán cũ tụi mình ngồi tí đi.”

Quán cũ – nghĩa là quán trà sữa bên hông trường cấp ba.
Quán đã đổi chủ, menu khác hẳn, nhưng góc bàn cũ nơi tôi và Khang từng học nhóm vẫn còn.

Cậu đặt trước hai ly matcha – món tôi từng ghét nhưng Khang mê.

Tôi chống cằm nhìn cậu: “Tớ nhớ ngày xưa cậu thích bỏ cả tá đường vào ly này.”

“Giờ vẫn vậy. Nhưng hôm nay tớ có chuyện muốn nói.”

Tôi nhìn thẳng vào cậu. Không hiểu sao tim tôi chùng xuống một nhịp.

Khang im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:

“Vy... tớ sắp quay lại Hàn Quốc.”

Tôi chết lặng.

“Triển lãm chỉ là bước đệm. Tớ có lời mời hợp tác lớn hơn. Và thời gian chuẩn bị không còn nhiều…”

“Bao lâu?”

“Ba tuần.”

Không hiểu sao, tôi cảm thấy buốt nơi sống mũi.
Ba tuần. Không dài. Nhưng đủ để một lần nữa, chúng tôi đứng ở ngã rẽ.

“Tớ muốn ở lại, thật đấy. Nhưng đây là cơ hội quan trọng. Tớ đã từ chối một lần rồi, vì muốn về gặp cậu. Nhưng nếu lần này không đi, sẽ không có lần sau.”

Tôi không trách cậu. Làm sao tôi có quyền trách? Giấc mơ của Khang, tôi luôn biết. Cậu chưa từng giấu tôi điều gì.

“Vậy... cậu định nói gì với tớ hôm nay?”

Khang ngẩng lên. Ánh mắt nghiêm túc, dịu dàng.

“Tớ muốn hỏi cậu... nếu sau ba tuần, tớ quay lại, liệu cậu còn đợi tớ không?”

Câu hỏi nhẹ nhàng mà khiến tim tôi đau nhói.

Tôi không trả lời ngay. Tôi không muốn rơi vào cái cảm giác chờ đợi mơ hồ như năm mười bảy tuổi nữa.

Nhưng lần này, Khang không im lặng. Cậu nắm lấy tay tôi, siết nhẹ:

“Tớ hứa sẽ quay về.”

Giữa khung cảnh chiều tàn, ánh sáng nhuộm cam mái tóc cậu, tôi chỉ khẽ gật đầu.

Không cần nói ra, chúng tôi đều hiểu…
Nếu lần này bỏ lỡ nhau lần nữa, sẽ không có thêm cơ hội nào nữa đâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×