Ba tuần ngắn ngủi trôi qua như một giấc mộng.
Minh Khang rời Việt Nam vào một sáng sớm giữa tháng tư. Hôm đó trời không mưa, không nắng, chỉ có mây giăng nhè nhẹ, mát dịu như một lời từ biệt không buồn không vui.
Tôi không ra sân bay. Khang cũng không yêu cầu.
Cậu chỉ để lại một tin nhắn trước giờ lên máy bay:
“Tớ đi đây. Hẹn gặp cậu vào tháng Sáu.”
Tôi đọc xong, cười nhạt.
Tôi không khóc. Nhưng suốt hôm đó, tôi không viết nổi chữ nào.
Khoảng cách khiến mọi cảm xúc trở nên mong manh.
Dù mỗi ngày đều nhắn tin, video call, dù Khang gửi ảnh cho tôi về mọi thứ cậu trải qua – từ những studio mới, những buổi họp căng thẳng, cho đến tách cà phê cậu gọi mỗi sáng – thì vẫn có gì đó thiếu hụt.
Có những lúc tôi muốn nói: “Tớ nhớ cậu.” Nhưng rồi lại xóa đi.
Chúng tôi chưa là gì của nhau. Phải không?
Tình cảm này, đến cuối cùng, vẫn chỉ là một lời hứa không có hình dạng.
Một buổi tối, khi tôi vừa về đến nhà, mẹ gọi tôi vào phòng.
“Mẹ thấy con dạo này... hay thất thần.”
Tôi im lặng, ngồi xuống giường.
Mẹ nhìn tôi một lúc rồi nói nhỏ:
“Ngày xưa con học lớp 11, có lần con khóc trong phòng, mẹ không nói gì. Nhưng mẹ biết vì sao.”
Tôi sững người.
Mẹ tiếp lời:
“Lúc thằng Khang đi, con không nói gì, nhưng mẹ nhìn là biết. Từ nhỏ hai đứa như hình với bóng. Nó đi rồi, con mất hẳn một nửa ánh sáng.”
Tôi thấy mắt mình cay xè.
“Mẹ không cấm cản gì cả. Chỉ muốn nói... nếu tình cảm đó vẫn còn, thì đừng để mất lần nữa.”
Tôi gật đầu.
Một cái gật tưởng như đơn giản, nhưng phải mất gần mười năm tôi mới đủ can đảm làm được.
Tháng Sáu đến nhanh hơn tôi nghĩ.
Một chiều muộn, khi tôi đang sửa bài cho số báo sắp tới, điện thoại đổ chuông.
Số Hàn Quốc.
Tôi bắt máy, nghe giọng quen thuộc vang lên:
“Vy... tớ không về được đúng hẹn rồi.”
Tôi sững người.
“Có chuyện gì à?”
“Công ty bên đây ký hợp đồng gấp. Tớ phải ở lại thêm ít nhất ba tháng nữa.”
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Không sao đâu. Cậu cứ lo công việc đi.”
“Tớ xin lỗi. Tớ biết tớ đã hứa...”
“Không sao thật mà.”
Sau khi tắt máy, tôi ngồi lặng người trước màn hình trắng xóa.
Một phần trong tôi như bị đẩy lùi về năm mười bảy tuổi.
Khi đó, cậu cũng đi như thế. Cũng hứa sẽ về.
Và rồi biến mất suốt bảy năm.
Đêm đó tôi mất ngủ. Tôi bước ra ban công, nhìn bầu trời đen thẳm, chợt nhận ra thứ cảm giác đang bóp nghẹt mình.
Đó không phải thất vọng. Mà là sợ hãi.
Sợ rằng lần này cũng sẽ như lần trước.
Sợ rằng, tình cảm này... cuối cùng chỉ là của một mình tôi.
Sáng hôm sau, tôi đến tòa soạn như thường lệ. Nhưng thay vì mở máy viết, tôi mở điện thoại, tìm đến mục tin nhắn với Minh Khang.
Tôi gõ một dòng thật nhanh:
“Tớ nhớ cậu. Nhiều hơn tớ tưởng.”
Nhấn gửi.
Lần đầu tiên, tôi chủ động.
Tôi không biết cậu sẽ đáp lại ra sao, nhưng ít nhất, lần này, tôi không muốn im lặng nữa.