ừ sau buổi học nhóm đầu tiên ở thư viện, Nhật Hạ thấy mình bắt đầu để ý đến một số điều nhỏ nhặt. Như việc Trần Duy luôn đến lớp trễ vài phút nhưng chưa bao giờ quên chào thầy cô. Như cách cậu ấy thường giúp cô lao công quét sân vào giờ nghỉ. Và nhất là, nụ cười của cậu – luôn rạng rỡ và vô tư, như thể chẳng có điều gì trên đời này có thể khiến cậu bận lòng.
Còn Duy thì phát hiện ra điều ngược lại ở Nhật Hạ. Cô trầm lặng, ít nói, nhưng ánh mắt thì chất chứa rất nhiều điều. Cô không bao giờ chen hàng ở căn-tin, luôn sắp xếp bàn ghế gọn gàng sau mỗi tiết học. Và đặc biệt, mỗi khi cô chú tâm vào bài vở, thế giới xung quanh như bị cô tách biệt hoàn toàn.
Hai người – hai thế giới tưởng chừng đối lập – lại đang dần tìm thấy điểm chạm chung qua những buổi học nhóm sau giờ học.
Hôm nay, trời mưa. Mưa bất ngờ như một cơn dỗi hờn của tháng chín. Cả sân trường mờ đi trong màn nước xám. Lũ học sinh ùa vào hành lang trú mưa, tiếng ồn ào rộn rã cả góc sân.
Nhật Hạ đứng bên cửa lớp, nhìn ra ngoài. Cô không mang áo mưa. Ba hôm nay đi công tác, mẹ thì bận ở bệnh viện, còn cô thì quên mất mình là con gái – không ai nhắc nhở cũng chẳng ai đợi chờ.
Trần Duy bước đến bên cạnh cô, cũng nhìn ra sân trường.
“Cậu chưa về à?” – Duy hỏi.
Hạ lắc đầu, không đáp.
“Không có áo mưa?”
“Ừm.”
Duy đắn đo một lát, rồi tháo chiếc áo khoác mỏng đang mặc ra, trùm lên đầu cô.
“Đi thôi. Tớ có xe đạp, chở cậu một đoạn.”
“Không cần đâu.” – Hạ hơi lùi lại.
“Cậu thích đứng đây đến 7 giờ tối à?” – Cậu cười.
“Cậu không sợ ướt à?”
“Không. Tớ cao hơn mưa.”
Câu nói ngốc nghếch đến mức khiến Nhật Hạ bật cười – một nụ cười nhẹ nhưng hiếm hoi. Cô gật đầu, bước theo cậu xuống cầu thang. Mưa vẫn rơi, từng giọt nặng hạt như tiếng lòng tuổi mười bảy, vừa bướng bỉnh, vừa lặng lẽ.
Chiếc xe đạp lướt đi trong mưa. Duy đạp chậm, để Hạ không bị ướt. Gió thổi qua tóc, mang theo cả mùi hoa sữa đầu mùa và hơi đất ẩm quen thuộc.
“Nhà cậu ở đâu?” – Duy hỏi.
“Gần nhà sách Nguyễn Văn Cừ.” – Cô đáp.
“Ồ, vậy gần nhà tớ đấy. Vậy mà không biết nhau sớm hơn ha?”
“Không biết cũng chẳng sao.”
“Nhưng biết rồi thì tốt hơn chứ?”
Hạ không nói. Chỉ siết nhẹ quai balo, tay giữ chiếc áo khoác đang che đầu cô.
“Cậu có vẻ hay buồn thì phải.” – Duy tiếp.
“Tớ không buồn. Chỉ là… không quen nói nhiều.”
“Vậy nói ít thôi cũng được. Tớ thích nghe cậu nói.”
Câu nói nhẹ như gió, nhưng lại khiến tim Hạ khẽ lệch một nhịp.
Tối hôm đó, khi đã về nhà, Nhật Hạ mở quyển vở, nhưng ánh mắt vẫn mải mê ở đâu đó. Cô nhớ lại giọng cười của Duy, ánh mắt cậu khi nhìn cô dưới mưa, và lời nói chẳng cần suy nghĩ nhưng lại làm người ta nghĩ mãi.
Tại sao một người như cậu ấy – sôi nổi, nổi bật – lại để ý đến một cô gái trầm lặng như cô?
Hôm sau, vào giờ ra chơi, Nhật Hạ đang định rút hộp cơm từ cặp ra thì Duy xuất hiện, trên tay cầm hai ly sữa đậu nành nóng.
“Cho cậu một ly. Không phải nước cam nữa đâu.”
“Lại nữa?”
“Tớ đã nói rồi mà – nhóm học tập là nơi gắn bó, nên phải có sự đầu tư chứ.”
“Cậu là người đầu tư kỳ lạ nhất tớ từng thấy.”
“Còn cậu là người phản ứng lạnh lùng nhất tớ từng biết. Nhưng mà… dễ thương.”
“Cái gì cơ?” – Hạ ngẩng lên, hơi sửng sốt.
“Không có gì, cậu nghe nhầm.” – Duy cười trừ, nhưng ánh mắt thì rõ ràng không trốn được.
Những ngày sau đó, lớp 11A1 bước vào giai đoạn ôn thi căng thẳng. Áp lực bài vở, điểm số, kỳ vọng từ gia đình khiến nhiều học sinh căng thẳng tột độ. Nhưng riêng Hạ – cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhờ những buổi học nhóm cùng Duy, nhờ những câu chuyện vu vơ và đôi khi chỉ cần là sự im lặng bên nhau.
Một lần, khi cả hai đang ngồi học ở thư viện, Duy bỗng hỏi:
“Này, sau này cậu muốn làm gì?”
“Tớ muốn học ngành Sư phạm Anh.”
“Giống cô giáo chủ nhiệm?”
“Không, giống… mẹ tớ. Mẹ từng dạy tiếng Anh, nhưng nghỉ vì bệnh.”
“Ra vậy… Cậu giỏi tiếng Anh thật.” – Duy mỉm cười.
“Còn cậu?”
“Tớ à? Chưa biết. Chắc cái gì đó không cần ngồi bàn giấy. Tớ sợ bị bó buộc.”
“Vậy… tớ nghĩ cậu nên theo ngành truyền thông hoặc giáo dục thể chất.”
“Ý kiến hay đấy. Nếu sau này tớ được làm HLV bóng rổ, cậu sẽ là cổ động viên đầu tiên chứ?”
“Còn tùy vào thành tích.” – Hạ đáp, nhưng miệng đã cười mím.
Giờ ra chơi kết thúc. Hai người rời khỏi thư viện, bước dọc hành lang tầng hai. Mặt trời đang xuống dần, ánh sáng hắt qua ô cửa kính nhuộm vàng cả vạt áo trắng.
“Cậu biết không, Nhật Hạ?” – Duy khẽ nói – “Tớ thấy rất vui vì cậu chịu học nhóm với tớ. Nếu không… có lẽ tớ chẳng bao giờ biết được cảm giác này.”
“Cảm giác gì?”
“Cảm giác… khi thích một người.”
Nhật Hạ sững người, tim như ngừng đập một nhịp. Duy không nhìn cô, cậu chỉ nhìn ra phía sân trường, nơi có một gốc phượng già đang rơi cánh đỏ.
Tình đầu – đến bất ngờ như cơn mưa chiều hôm qua. Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, cũng đủ khiến trái tim rung lên.
Nhưng cũng chính từ giây phút ấy, Nhật Hạ biết – trái tim cô đã bắt đầu lạc nhịp.
(Còn tiếp chương 3…)