Tuần thi giữa kỳ đang đến gần. Không khí lớp 11A1 trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bảng đen kín đặc đề cương, những buổi học nhóm rải rác khắp thư viện, sân trường, cả căng-tin. Trên gương mặt học sinh là ánh mắt mệt mỏi nhưng kiên định – ai cũng hiểu kỳ thi này không chỉ là chuyện điểm số, mà còn là một bước để định hình tương lai.
Lâm Nhật Hạ không áp lực vì thi cử. Đối với cô, học luôn là một phần trong nhịp sống. Điều khiến cô bối rối lúc này lại là… Trần Duy.
Từ hôm Duy nói “Tớ sẽ đợi”, cậu không hề nhắc lại. Không gặng hỏi, không tạo áp lực. Vẫn vui vẻ, vẫn gửi những tin nhắn ngốc nghếch vào lúc nửa đêm:
[Trần Duy]: Này, nếu trúng đề Hình học không gian thì có phải do cậu cầu may cho tớ không?
[Nhật Hạ]: Không. Do tớ dạy cậu kỹ thôi.
[Trần Duy]: Sao lạnh lùng quá vậy… nhưng vẫn cảm ơn giáo sư Hạ.
Cô đọc tin nhắn ấy và khẽ mỉm cười. Dạo gần đây, nụ cười đến với cô nhiều hơn. Chỉ là… cô vẫn chưa biết cách gọi tên cảm xúc đó.
Sáng thứ Sáu, Nhật Hạ đến lớp sớm hơn thường lệ. Cô định tranh thủ làm vài đề ôn trước khi vào tiết. Vừa đặt cặp xuống bàn thì thấy một tờ giấy gấp tư nằm trên ngăn bàn.
Cô mở ra. Nét chữ nghiêng, quen thuộc:
**“Cậu có biết, khi người ta thật sự quan tâm một ai đó, thì chỉ cần người ấy im lặng cũng đủ khiến lòng mình xao động cả ngày không?”
– Tớ chỉ viết vậy thôi. Không cần trả lời. Chúc cậu thi tốt.– Duy.”**
Nhật Hạ khựng lại. Tờ giấy chỉ là một mẩu nhỏ, nhưng từng câu, từng chữ như khắc vào lòng cô một điều gì đó sâu sắc. Cô lặng người một lúc lâu, rồi cẩn thận gấp lại, cất vào túi áo trong cùng – nơi gần tim nhất.
Trong suốt kỳ thi, họ gần như không nói chuyện. Mỗi người đều tập trung vào chiến đấu với bài vở của mình. Nhưng trong mắt Hạ, hình bóng Duy vẫn xuất hiện qua những điều nhỏ nhặt: chiếc bút chì gãy được bỏ lại trên bàn, vỏ chai nước cam đặt nơi cửa sổ, và cả ánh mắt tìm kiếm một người giữa sân trường đầy học sinh.
Cuối cùng, ngày thi cuối cũng đến. Buổi chiều, sân trường vắng hơn thường lệ. Nhật Hạ rời phòng thi, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa trống rỗng. Cô ghé thư viện theo thói quen, định đọc gì đó cho dịu đầu óc. Nhưng rồi, vừa bước vào, cô thấy Duy đang ngồi một mình ở góc bàn quen thuộc, nhìn ra cửa sổ, trước mặt là quyển vở chưa lật trang.
Hạ bước đến, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống cạnh.
“Cậu không về?” – Cô hỏi.
“Đợi gió.”
“Gió?”
“Ừ. Cậu có bao giờ để ý không? Mỗi lần thi xong, gió luôn thổi qua sân trường, mát lắm. Giống như một món quà sau bao ngày căng thẳng.”
Hạ ngẩng lên. Đúng thật. Gió đang thổi. Nhẹ nhàng, mơn man qua những tán cây, lùa vào khung cửa sổ mở. Tóc cô khẽ bay. Tim cũng khẽ rung.
“Gió mát thật.” – Cô nói.
Duy mỉm cười. “Tớ biết mà. Cậu nên thử cảm nhận nhiều hơn. Cảnh vật, âm thanh, người bên cạnh…”
“Còn người mà mình thích thì sao?”
Duy hơi sững lại. Hạ quay sang nhìn thẳng vào cậu. Đôi mắt cô, trong suốt và tĩnh lặng như mặt hồ thu.
“Giả sử… tớ nói là tớ cũng có một người khiến lòng xao động mỗi khi nghĩ đến, thì sao?”
Duy không trả lời ngay. Cậu nhìn cô rất lâu, như thể đang cố xác nhận điều cậu nghe có thật hay không.
“Thì… người đó sẽ rất may mắn.”
“Vậy… nếu người đó là cậu?”
Duy bật cười khẽ, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác để che đi sự lúng túng. Cậu lấy tay dụi mắt, rồi nói:
“Lần đầu tiên trong đời, tớ thấy lời của mình hóa ra có tác dụng.”
“Cậu từng nói sẽ đợi.”
“Và tớ vẫn đang đợi.”
“Giờ thì không cần đợi nữa.”
Chiều hôm đó, dưới làn gió mùa thu, tại một thư viện cũ kỹ với những kệ sách cao ngất, Trần Duy nắm tay Nhật Hạ lần đầu tiên.
Không cần những lời yêu đương hoa mỹ.
Không cần lời hứa xa xôi.
Chỉ cần ánh mắt lặng lẽ giao nhau – là đủ để hiểu: trái tim họ đang cùng nhịp đập.
(Còn tiếp chương 5…)