thanh xuân là em

Chương 5: Khi Chúng Ta Là Một Đôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày nắm tay nhau trong thư viện, mọi thứ giữa Nhật Hạ và Trần Duy như chuyển sang một cung bậc mới. Không cần nói ra, nhưng cả lớp đều dần nhận ra sự thay đổi ấy. Là ánh mắt hai người cứ hay vô tình tìm nhau giữa lớp học. Là việc Duy bỗng nhiên chăm học hơn hẳn, còn Hạ thì mỉm cười nhiều hơn xưa.

Họ không công khai. Không cần phải công khai. Bởi trong ánh nhìn, trong cách họ lặng lẽ đi bên nhau sau mỗi giờ tan học, mọi người đều có thể cảm nhận được – họ là một đôi.


“Ê, cậu làm tớ tụt hạng rồi đó.” – Duy khều khều vai Hạ, giọng dỗi hờn sau khi giáo viên trả bài kiểm tra Toán.

“Tớ đâu có bảo cậu ngồi cạnh tớ để gian lận đâu.” – Hạ đáp, mắt không rời khỏi trang vở.

“Không gian lận thật. Nhưng cậu lây cho tớ cái khí chất học hành, thành ra tớ học thật luôn.” – Duy cười, đôi mắt long lanh như biết nói.

“Vậy thì tốt mà.”

“Tốt thì tốt. Nhưng thầy Toàn bảo nếu điểm giữa kỳ và cuối kỳ cùng tăng vọt thì tớ phải báo cáo chiến lược học tập.” – Cậu chép miệng – “Hay là cậu viết giúp tớ đi.”

“Không. Tự viết đi.” – Hạ lạnh lùng nhưng môi đã cong lên từ lúc nào.

Duy nhìn thấy nụ cười đó, lòng nhẹ bẫng. Có lẽ, trên đời này, không gì khiến người ta dễ nghiện bằng việc khiến người mình thích mỉm cười vì mình.


Cuối tuần, cả lớp tổ chức chuyến dã ngoại tại khu sinh thái ngoại thành. Lần đầu tiên Hạ đi xa cùng bạn bè, nhưng thật ra… điều khiến cô đồng ý tham gia không phải vì tập thể, mà vì… người ngồi cạnh cô trên xe buýt.

“Cậu mang đồ ăn gì chưa?” – Duy hỏi khi cả hai cùng xếp chỗ ngồi.

“Có bánh mì và trái cây. Còn cậu?”

“Tớ mang mì tôm. Ăn nhanh mà ngon.”

“Không bổ.”

“Nhưng được ăn cùng cậu thì bổ tim.” – Cậu nháy mắt.

Nhật Hạ giả vờ quay đi để giấu nụ cười. Trái tim cô… đúng là vừa “bị bổ” một nhát đấy.


Buổi chiều hôm ấy, cả lớp chia nhóm chơi trò “Tìm kho báu” quanh khuôn viên. Nhật Hạ – lần đầu tham gia trò vận động – bị xếp chung nhóm với Duy (tất nhiên, do Duy lén đề xuất với lớp trưởng).

“Cậu đừng làm rớt bản đồ nữa đấy.” – Hạ cảnh cáo khi cả nhóm chuẩn bị bắt đầu.

“Yên tâm. Tớ sẽ giữ kỹ như giữ cậu vậy.”

“Lại nói linh tinh.” – Cô lườm cậu.

“Nhưng mà thật.” – Cậu cười, tay vẫn nắm nhẹ tay cô trong lúc cả nhóm bắt đầu chạy theo chỉ dẫn.

Dưới tán cây xanh rì, giữa tiếng cười nói rộn ràng của bạn bè, Nhật Hạ thấy lòng mình như đang sống trong một câu chuyện cổ tích. Cô – người từng nghĩ bản thân sẽ không bao giờ mở lòng, nay lại đang cười đùa cùng cậu bạn có nụ cười ấm như nắng hạ.

Họ cùng nhau vượt qua những trạm thử thách, cùng cãi nhau vụ đường rẽ, rồi cười phá lên khi phát hiện mình quay lại chỗ cũ. Những khoảnh khắc ấy – đơn giản nhưng vô giá.


Buổi tối, cả lớp đốt lửa trại. Lửa bập bùng cháy lên trong bóng đêm, tiếng nhạc vang vọng giữa đồi núi. Bạn bè quây quần thành vòng tròn, tay nắm tay, hát những bài ca tuổi trẻ.

Duy ngồi cạnh Hạ, thỉnh thoảng quay sang nhìn cô. Cô đang nhìn lên bầu trời, ánh lửa phản chiếu trong mắt cô, lung linh như sao.

“Tớ muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.” – Duy nói nhỏ, chỉ đủ cô nghe thấy.

“Đừng khoa trương.”

“Thật mà. Đây là lần đầu tiên tớ thấy yên bình đến vậy.”

“Cậu từng bất an sao?”

“Có chứ. Lúc không biết cậu nghĩ gì, có thích tớ không, có sợ tớ làm phiền không… những lúc đó tớ toàn tự dằn vặt.”

Hạ im lặng. Cô nắm chặt tay lại, rồi bất chợt đặt nhẹ lên tay cậu.

“Giờ thì đừng nghĩ nữa.”

Duy quay sang, thấy cô đang mỉm cười – một nụ cười dịu dàng đến mức khiến tim cậu chợt run lên.


Đêm hôm đó, sau khi cả lớp đã về phòng nghỉ, Nhật Hạ ngồi một mình trên bậc thềm gỗ trước nhà sàn, ngắm ánh trăng lấp ló sau rặng cây. Duy bước đến, đưa cho cô một ly sữa nóng.

“Không ngủ được à?”

“Ừ. Cậu cũng vậy?”

“Thói quen mất ngủ khi có quá nhiều niềm vui.” – Duy ngồi xuống bên cạnh.

Họ ngồi bên nhau trong yên lặng. Gió thổi nhẹ, mùi cỏ ẩm và hương đêm len lỏi qua từng kẽ áo.

“Cậu biết không…” – Hạ khẽ nói – “Tớ từng rất sợ mở lòng. Tớ nghĩ nếu mình thích ai đó, rồi người đó rời đi, thì sao?”

“Ừm.” – Duy gật đầu.

“Nhưng giờ… tớ không còn sợ nữa. Có thể vì… tớ đã chọn đúng người.”

Duy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng siết lấy tay cô. Bàn tay ấy ấm, vững vàng – và thật gần gũi.

“Cậu yên tâm. Nếu có rời đi, thì cũng chỉ là rời khỏi chỗ này… để đi tìm một tương lai có cậu trong đó.”


Thanh xuân là khi trái tim lần đầu biết rung động.
Là khi hai con người xa lạ, vì một ánh nhìn mà trở nên quan trọng.
Là những buổi chiều lặng gió, là đêm trăng và ánh lửa.
Là khoảnh khắc Nhật Hạ và Trần Duy lần đầu gọi nhau bằng hai tiếng… "người thương".


(Còn tiếp chương 6…)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.