thanh xuân lần thứ hai

Chương 3: Bước chân chủ động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Chung Thư thức dậy với một cảm giác hừng hực trong lòng. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt tươi trẻ của cô, nhưng trái tim cô thì dậy sóng. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa việc đứng nhìn và bước tới. Lần này, cô sẽ không để mọi thứ trôi qua mà không nắm bắt.

Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, kết hợp với chân váy đơn giản nhưng thanh lịch – vừa trẻ trung, vừa toát lên phong thái tự tin mà cô có được nhờ mười năm trải nghiệm. Trước khi rời khỏi nhà, cô hít một hơi thật sâu trước gương, tự nhủ: “Thư, hôm nay là ngày đầu tiên em chủ động. Không lùi bước nữa.”

Tới lớp, không khí vẫn náo nhiệt như mọi ngày. Bạn bè trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang khắp hành lang. Chung Thư bước vào, ánh mắt hướng thẳng tới Trình Dương, người đang ngồi ở bàn quen thuộc gần cửa sổ. Khi ánh mắt họ chạm nhau, một nụ cười tinh nghịch lóe lên trên khuôn mặt anh – nhưng lần này, cô không chỉ ngắm nhìn, cô bước tới.

“Chào Dương,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười: “Chào Thư… có vẻ hôm nay cậu đến sớm nhỉ?”

Cô gật đầu, rồi chủ động ngồi xuống cạnh anh, mở lời về bài tập nhóm mà cả lớp đang thảo luận. Trong khi các bạn vẫn đang loay hoay, Chung Thư đưa ra một ý tưởng mới, giải thích rõ ràng, logic và dễ hiểu. Trình Dương lắng nghe, đôi mắt sáng lên đầy hứng thú: “Cậu thật sự hiểu rõ vấn đề đấy. Mình chưa từng nghĩ đến cách này.”

Chung Thư mỉm cười, trái tim rộn ràng. Không chỉ cô đang dùng kinh nghiệm của mình để tạo ấn tượng, mà còn cảm nhận được sự kết nối ngày càng gần gũi với Trình Dương. Lần đầu tiên cô thấy rằng việc chủ động, tinh tế và nhẹ nhàng có thể khiến người khác chú ý một cách tự nhiên.

Sau giờ học, cô chủ động đề nghị cùng Trình Dương đi về chung một đoạn đường. Hai người vừa đi vừa trò chuyện về những sở thích chung, từ sách vở đến âm nhạc, và dần dần câu chuyện chuyển sang những chuyện nhỏ trong cuộc sống. Chung Thư biết rằng đây là cơ hội quý giá để tạo mối quan hệ gần gũi mà trước đây cô chưa từng có.

Khi đến đoạn đường có công viên nhỏ, Trình Dương dừng lại và cười: “Hình như chúng ta đang đi khá xa so với đường về nhỉ.”

Cô cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Không sao, đi cùng cậu một chút, mình thấy thoải mái hơn.” Giọng nói vừa chân thành vừa tự tin khiến Trình Dương hơi ngạc nhiên, nhưng anh không thể che giấu nụ cười.

Chung Thư tận dụng khoảnh khắc yên bình này, kể một vài câu chuyện vui về lớp học, pha chút hài hước, khiến anh bật cười ròn rã. Lần đầu tiên, cô thấy Trình Dương cười mà không có chút nghi ngại nào. Cô hiểu rằng, chính sự tự nhiên và chủ động đã tạo nên sự khác biệt.

Trên đường về, một trận mưa nhẹ bất ngờ đổ xuống. Chung Thư nhanh chóng đưa chiếc ô ra, che chắn cho cả hai. Hơi thở của họ gần nhau, mùi hương từ chiếc áo sơ mi và mùi mưa mùa hạ khiến trái tim cô nhảy lên từng nhịp. Cô không lùi bước, vẫn giữ sự tinh tế, nhẹ nhàng, nhưng không giấu được cảm giác hồi hộp: đây là lần đầu tiên cô thực sự bước tới anh theo cách của riêng mình.

Khi mưa tạnh, Trình Dương nhìn cô với ánh mắt khác hẳn. “Cảm ơn Thư… hôm nay cậu thật sự khiến mình bất ngờ,” anh nói, giọng chân thành.

Chung Thư mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm: “Mình cũng bất ngờ, nhưng chắc chắn sẽ không dừng lại ở hôm nay đâu.”

Tối hôm đó, khi ngồi trước bàn học, cô viết ra một danh sách những việc cần làm để chủ động hơn trong tình cảm và cuộc sống:

Tiếp tục tạo cơ hội gần gũi với Trình Dương.

Tham gia các hoạt động học đường để xây dựng hình ảnh tích cực.

Quan sát những sai lầm đời trước, tránh lặp lại.

Tìm cách làm anh nhận ra cảm giác đặc biệt khi ở bên cô.

Chung Thư mỉm cười, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Thanh xuân thứ hai của cô mới chỉ bắt đầu, nhưng lần này, cô sẽ là người cầm lái. Không chỉ để sửa sai quá khứ, mà còn để yêu một cách trọn vẹn, để không còn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào nữa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, nhắc nhở cô rằng mỗi ngày trôi qua đều là cơ hội để sống khác đi. Và Chung Thư, cô gái 28 tuổi trong thân xác 18, sẵn sàng bước chân vào hành trình chủ động của chính mình – hành trình của tình yêu, của tuổi trẻ, và của những lựa chọn đúng đắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×