thanh xuân lần thứ hai

Chương 4: Khoảnh khắc đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trường học vẫn náo nhiệt như thường lệ, nhưng với Chung Thư, mọi thứ trở nên đặc biệt hơn. Cô biết rằng việc chủ động sẽ tạo ra những cơ hội nhỏ, những khoảnh khắc đáng nhớ mà trước đây cô chưa từng có.

Tiết học Văn, cô ngồi gần Trình Dương và thầm quan sát. Anh đang chăm chú nghe giảng, đôi mắt sáng lên mỗi khi giáo viên đặt câu hỏi hóc búa. Chung Thư mỉm cười, biết rằng mình có thể dùng một chút tinh tế để tạo cơ hội trò chuyện.

Khi giáo viên yêu cầu thảo luận nhóm, cô chủ động đề nghị: “Dương, mình cùng làm nhóm nhé?” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán khiến Trình Dương hơi ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng gật đầu: “Ừ, mình cũng đang muốn tìm nhóm đây.”

Trong suốt buổi thảo luận, Chung Thư không chỉ thể hiện khả năng logic và nhanh nhạy, mà còn khéo léo tạo ra những tình huống khiến Trình Dương phải chú ý. Cô đưa ra các ý tưởng, đặt câu hỏi, và đôi khi pha chút hài hước khiến cả nhóm bật cười.

Sau tiết học, Trình Dương tỏ ra hơi bối rối: “Thư, hôm nay cậu thật sự khác hẳn. Mình… thấy thú vị khi làm việc cùng cậu.”

Chung Thư mỉm cười, trái tim rung lên: “Cảm ơn Dương. Làm cùng cậu cũng rất vui.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng đầy tự tin. Đây là lần đầu tiên cô thực sự chủ động, không còn ngại ngùng hay dè dặt như tuổi 18 trước kia.

Buổi trưa, trời nắng nhẹ, Chung Thư chủ động rủ Trình Dương đi ăn cùng nhóm bạn. Trên đường đi, cô trò chuyện hài hước, kể vài chuyện vui trong lớp học, và vô tình chạm vào tay anh khi lấy đồ ăn. Trình Dương hơi đỏ mặt, lúng túng nhưng không rút tay ra. Lần đầu tiên, anh nhận ra trái tim mình đang phản ứng khác thường khi ở bên cô.

“Cậu… cậu thật sự thay đổi, Thư,” anh thốt lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa thầm thú vị.

Chung Thư nhếch môi cười, ánh mắt tinh nghịch: “Vậy à? Chắc là do mình lớn hơn rồi.” Nhưng trong lòng cô, cô biết rằng sự thay đổi không chỉ là về tuổi tác, mà là về cách cô chủ động, cách cô biết tận dụng cơ hội để tạo ra khoảnh khắc đáng nhớ.

Buổi chiều, sau khi tan học, trời bỗng mưa nhẹ. Chung Thư đưa ô ra, che cho Trình Dương. Trong khoảnh khắc gần gũi ấy, ánh mắt họ chạm nhau, và Trình Dương bỗng dưng cảm thấy một cảm giác lạ lùng, ấm áp nhưng hồi hộp. Anh nhận ra rằng mình đang chú ý đến cô theo một cách khác.

“Cảm ơn… Thư,” anh nói, giọng ngập ngừng.

“Không có gì đâu, Dương,” cô trả lời, mỉm cười. Nhưng trong lòng cô biết rằng đây là khoảnh khắc đầu tiên anh thực sự nhận ra cô đặc biệt – không chỉ là bạn cùng lớp, mà là người khiến trái tim anh rung động.

Tối hôm đó, Chung Thư ngồi trước bàn học, ghi lại những chi tiết quan trọng:

Trình Dương bắt đầu chú ý nhiều hơn.

Những khoảnh khắc gần gũi tự nhiên khiến mối quan hệ tiến triển.

Cần tiếp tục tạo ra tình huống hài hước, ngọt ngào nhưng tinh tế.

Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lên quyết tâm: thanh xuân thứ hai này, cô sẽ nắm chắc trong tay. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng sự rung động trái tim không chỉ từ mình, mà từ cả Trình Dương. Và cô biết, chỉ cần những bước đi nhỏ, chủ động và tinh tế, tình yêu mà cô từng bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội trôi qua nữa.

Với trái tim rộn ràng và tinh thần quyết tâm, Chung Thư tự nhủ: “Mình sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc nào nữa. Lần này, anh sẽ không thể rời xa mình.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×