Một buổi chiều cuối tuần, lớp học tổ chức dã ngoại ngoài công viên gần trường. Chung Thư đứng giữa nhóm bạn, ánh nắng xuyên qua tán lá, rọi lên mái tóc đen mượt của cô. Cô cảm thấy trái tim mình rộn ràng: đây là cơ hội tuyệt vời để tạo những khoảnh khắc gần gũi với Trình Dương mà lần trước cô chưa từng dám.
Cả nhóm cùng tham gia trò chơi “ghép đôi giải đố”, một hoạt động được cô biết chắc sẽ tạo ra sự tương tác tự nhiên. Chung Thư tinh ý chọn đứng cạnh Trình Dương ngay từ đầu, nở nụ cười nhẹ: “Mình sẽ hợp tác với cậu nhé?”
Trình Dương hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Ừ, chúng ta cùng thử xem nào.”
Trò chơi bắt đầu. Hai người cùng giải các câu đố, đôi khi phải cười đùa, đôi khi phải vận động. Chung Thư khéo léo tạo ra vài tình huống khiến Trình Dương phải gần gũi: khi nhặt quả bóng rơi, cô “vô tình” chạm tay anh; khi giải đố, cô nghiêng người gần anh, vừa đủ để anh cảm nhận sự thân thiết nhưng không quá rõ ràng.
Một lúc sau, Trình Dương bất ngờ vấp phải gốc cây nhỏ, suýt té. Chung Thư phản xạ nhanh, nắm lấy tay anh, kéo anh đứng vững. Cả hai cùng cười, nhưng ánh mắt Trình Dương lóe lên sự bối rối: “Cảm ơn… Thư. Cậu… cậu luôn cẩn thận nhỉ?”
Chung Thư mỉm cười tinh nghịch: “Chắc là do mình lớn hơn, biết cách phòng tránh mọi rủi ro.” Nhưng trong lòng cô, cô biết rằng khoảnh khắc này khiến trái tim anh rung động. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ sự quan tâm đặc biệt từ cô, khác hẳn một người bạn cùng lớp bình thường.
Sau trò chơi, nhóm bạn ngồi nghỉ dưới tán cây. Chung Thư tận dụng cơ hội, khéo léo đưa câu chuyện về những kỷ niệm lớp học, những lúc vui vẻ, nhưng cũng lồng vào những lời gợi ý tình cảm nhẹ nhàng: “Nhớ lần trước cậu giúp mình làm bài tập nhóm, mình thấy thật sự biết ơn. Nếu không có cậu, chắc mình sẽ… chẳng hoàn thành được đâu.”
Trình Dương nhìn cô, giật mình nhận ra tim mình đập nhanh hơn bình thường. “Thật sao… mình… cũng rất vui khi giúp cậu,” anh đáp, giọng hơi ngập ngừng. Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ sự rung động thật sự, nhưng vẫn chưa dám thổ lộ trọn vẹn.
Cuối buổi dã ngoại, khi cả lớp chuẩn bị về, trời bỗng đổ cơn mưa nhẹ. Chung Thư rút chiếc ô ra, che cho Trình Dương như một thói quen. Hơi thở gần nhau, mùi hương mưa, mùi tóc ướt và mùi sữa tắm dịu nhẹ từ anh khiến cô rạo rực.
Trình Dương bỗng nhiên thốt lên: “Thư… hôm nay mình… mình thật sự thấy… cậu đặc biệt.”
Chung Thư hơi giật mình, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ: “Thật sao? Mình cũng cảm thấy vậy… hôm nay thực sự vui khi được ở bên cậu.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Đây là lần đầu tiên họ cùng thừa nhận cảm giác đặc biệt dành cho nhau, dù chỉ ở mức tinh tế, chưa phải lời thổ lộ trực tiếp nhưng đủ để mở ra cánh cửa trái tim.
Trên đường về, cả hai cùng nhau chạy dưới mưa, đôi chân ướt nhẹp nhưng nụ cười không tắt. Chung Thư cảm nhận rõ ràng rằng việc chủ động, tinh tế và nhẹ nhàng đã tạo ra khoảnh khắc đầu tiên mà trước đây cô không thể có. Cô biết rằng, chỉ cần tiếp tục những bước đi như vậy, tình cảm sẽ tiến triển tự nhiên, ngọt ngào và bền vững.
Tối hôm đó, khi ngồi trước bàn học, Chung Thư ghi lại tất cả những chi tiết quan trọng:
Khoảnh khắc cứu Trình Dương khỏi té ngã là bước ngoặt.
Lời gợi ý tình cảm nhẹ nhàng khiến anh nhận ra cô đặc biệt.
Những hành động nhỏ nhưng tinh tế tạo ra rung động thực sự.
Cô mỉm cười, ánh mắt rực sáng quyết tâm. Thanh xuân thứ hai này, cô sẽ không để mất bất kỳ cơ hội nào. Và lần đầu tiên, Trình Dương cũng bắt đầu nhận ra rằng trái tim mình không còn thuộc về một người bạn bình thường – mà đang dành cho cô gái đặc biệt này.
Chung Thư nhắm mắt, tự nhủ: “Mình sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc nào nữa. Lần này, anh sẽ không thể rời xa mình. Thanh xuân thứ hai… mới chỉ vừa bắt đầu.”