thanh xuân lần thứ hai

Chương 6: Buổi hẹn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều cuối tuần, sau khi kết thúc các hoạt động học tập và câu lạc bộ, Chung Thư nhận được một tin nhắn bất ngờ từ Trình Dương:

"Hôm nay cậu có rảnh không? Mình… muốn mời cậu đi uống nước, nói chuyện chút."

Trái tim Chung Thư đập mạnh. Đây là lần đầu tiên Trình Dương chủ động rủ cô đi riêng, khác hẳn những khoảnh khắc lướt qua nhau trong lớp hay các buổi dã ngoại nhóm. Cô mỉm cười, nhắn lại:

"Ừ, mình rảnh. Đi thôi."

Buổi hẹn diễn ra tại một quán cà phê nhỏ, gần công viên – nơi cô từng nhiều lần đi cùng bạn bè nhưng lần này lại trở nên đặc biệt. Chung Thư đến trước, chọn một bàn gần cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu rọi lên mái tóc đen óng ả của cô. Trình Dương bước vào, nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa tự nhiên, khiến trái tim cô lỡ một nhịp.

“Xin lỗi vì để cậu chờ,” anh nói, giọng chân thành.

“Không sao đâu, mình vừa tới mà,” cô trả lời, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. Cả hai cùng ngồi xuống, gọi đồ uống và bắt đầu câu chuyện.

Chung Thư khéo léo chủ động dẫn dắt cuộc trò chuyện. Cô hỏi về sở thích, về những câu chuyện lớp học, nhưng cũng lồng vào vài câu hỏi tinh tế khiến Trình Dương phải bật cười: “Cậu thật sự nhớ hết những chi tiết này sao?”

Cô nhếch môi cười: “Chắc là do mình… khá tinh ý.” Câu trả lời vừa hóm hỉnh vừa tự tin khiến không khí trở nên thoải mái, gần gũi.

Trong lúc trò chuyện, Trình Dương vô tình để rơi điện thoại xuống sàn. Chung Thư nhanh tay nhặt lên, “vô tình” chạm vào tay anh. Hơi thở gần nhau, mùi cà phê, mùi mưa còn sót lại ngoài trời… tất cả khiến trái tim Trình Dương rộn lên lạ thường. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy bối rối nhưng cũng đầy thích thú.

Một lúc sau, họ quyết định đi dạo quanh công viên gần quán. Chung Thư đi bên cạnh, nắm chặt tay Trình Dương một cách tự nhiên, vừa đủ để anh nhận ra sự thân mật mà không hề gượng gạo.

Khi đến một cầu gỗ nhỏ, nước dưới hồ phản chiếu ánh nắng chiều, tạo nên cảnh tượng lãng mạn. Trình Dương dừng lại, nhìn Chung Thư, giọng hơi run:

“Thư… mình… không biết nói sao… nhưng mình cảm thấy… cậu thật sự đặc biệt.”

Chung Thư mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Mình cũng cảm thấy vậy… hôm nay thật sự vui khi được đi cùng cậu.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng đầy quyết tâm. Đây là lần đầu tiên cả hai thổ lộ cảm xúc một cách trực tiếp, dù không quá lời lẽ hoa mỹ, nhưng đủ để nhịp tim rộn ràng.

Trên đường về, một trận mưa nhẹ bất ngờ đổ xuống. Chung Thư rút ô ra, che chắn cho cả hai, đồng thời tinh tế đặt tay lên tay Trình Dương khi cầm ô. Anh hơi đỏ mặt, lúng túng nhưng không rút tay ra. Cả hai cùng cười, và trong khoảnh khắc ấy, trái tim họ gần nhau hơn bao giờ hết.

Khi về đến nhà, Chung Thư ngồi trước bàn học, ghi lại tất cả chi tiết của buổi hẹn:

Trình Dương chủ động mời cô đi riêng – bước ngoặt đầu tiên.

Khoảnh khắc gần gũi tự nhiên khi nhặt đồ và che ô.

Lời thổ lộ tinh tế khiến cả hai nhận ra cảm xúc đặc biệt.

Cô mỉm cười, ánh mắt rực sáng. Thanh xuân thứ hai này, cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Lần đầu tiên, cả hai không chỉ cảm nhận rung động từ nhau, mà còn bắt đầu tin rằng tình yêu đang nảy mầm theo cách tự nhiên, ngọt ngào và bền lâu.

Chung Thư nhắm mắt, tự nhủ: “Mình sẽ không để bất kỳ khoảnh khắc nào trôi qua. Lần này… anh sẽ không thể rời xa mình.” Và trong lòng, cô biết rằng, buổi hẹn đầu tiên này chỉ là khởi đầu cho hành trình lãng mạn đầy kỳ diệu của thanh xuân thứ hai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×