thanh xuân lần thứ hai

Chương 7: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau buổi hẹn đầu tiên, mọi thứ dường như diễn ra suôn sẻ. Chung Thư và Trình Dương vẫn giữ liên lạc đều đặn, nhắn tin, gọi điện, và trao đổi chuyện học tập. Cô cảm nhận rõ ràng rằng tình cảm đang tiến triển, nhưng cũng biết rằng thanh xuân thứ hai này cần cả sự tinh tế lẫn cảnh giác – những “cạm bẫy” tiềm ẩn từ bạn bè xung quanh hoàn toàn có thể tạo ra hiểu lầm.

Buổi chiều hôm ấy, lớp tổ chức học nhóm ngoài trời tại quán cà phê gần trường. Chung Thư vừa bước vào thì nhìn thấy Trình Dương đang trò chuyện sôi nổi với một cô gái khác – bạn cùng lớp lâu năm, thân thiết từ trước, tóc dài, gương mặt xinh đẹp và nụ cười tinh nghịch.

Trái tim cô bỗng chùng xuống, nhịp tim tăng nhanh. Cô biết rõ Trình Dương và cô gái ấy từng là bạn học lâu năm, nhưng việc nhìn thấy họ cười nói gần gũi khiến cô không khỏi ghen tỵ.

Cô tiến đến bàn, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chào Dương, xin lỗi, mình đến trễ,” cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không che giấu được chút căng thẳng.

Trình Dương quay lại, hơi bất ngờ: “Ồ… Thư, cậu đến rồi à! Đây là Mai – bạn cùng lớp, chúng mình đang thảo luận bài tập nhóm.”

Chung Thư mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn: “Chào Mai, rất vui được gặp.”

Mai cười, hơi tinh nghịch: “Chào Thư, hôm nay cậu lại ngồi cùng Dương à? Chắc cậu sẽ giúp nhóm mình giải quyết mấy câu khó nhỉ?”

Câu nói tưởng chừng bình thường nhưng lại khiến Chung Thư cảm thấy nhói lòng. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải kiềm chế cảm xúc, không để hiểu lầm phá hỏng bước tiến của mình.

Tiết học nhóm bắt đầu, nhưng Chung Thư nhận thấy Trình Dương dường như hơi xao nhãng, ánh mắt thỉnh thoảng lướt nhìn Mai. Cô quyết định tinh tế lấy lại sự chú ý của anh. Khi cả nhóm thảo luận về một câu hỏi hóc búa, cô lên tiếng:

“Dương, mình có một cách giải khá hay, cậu thử nghe xem.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, vừa đủ để thu hút anh.

Trình Dương quay sang, ánh mắt lập tức tập trung vào cô. “Ừ, kể đi, nghe thử nào.”

Chung Thư mỉm cười, tinh tế kết hợp giữa trí thông minh và cách diễn đạt tự nhiên, khiến cả nhóm phải trầm trồ. Trình Dương khẽ gật đầu, ánh mắt đầy thán phục. Cô cảm nhận được rằng mình đã giành lại được sự chú ý của anh một cách khéo léo, đồng thời thể hiện được giá trị của mình – không phải chỉ là tình cảm, mà còn là sự trưởng thành và tinh tế.

Sau khi nhóm học xong, Trình Dương đưa Chung Thư ra cửa, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc cô tạo nên khung cảnh lãng mạn. Anh nhìn cô, giọng thật lòng:

“Thư… mình… hôm nay cậu khiến mình nhận ra, dù xung quanh có ai đi chăng nữa, mình vẫn… chỉ quan tâm đến cậu thôi.”

Chung Thư mỉm cười, ánh mắt rực sáng: “Mình biết… và mình cũng chỉ muốn ở bên cậu thôi.”

Trên đường về, cả hai cùng đi bộ, tay trong tay một cách tự nhiên. Hiểu lầm nhỏ với Mai đã qua, và cả hai cảm thấy mối quan hệ trở nên bền chặt hơn nhờ khoảnh khắc này. Chung Thư nhận ra rằng, đôi khi những thử thách nhẹ nhàng, những hiểu lầm nhỏ, lại là cơ hội để chứng tỏ tình cảm và sự tinh tế của bản thân.

Tối hôm đó, khi ngồi trước bàn học, Chung Thư ghi lại tất cả những chi tiết quan trọng:

Hiểu lầm với Mai giúp cô nhận ra sự quan trọng của tinh tế và chủ động.

Khoảnh khắc Trình Dương thổ lộ giữa buổi học nhóm là bước tiến mới.

Cảm giác được cùng anh vượt qua thử thách nhỏ khiến trái tim cô rộn ràng hơn bao giờ hết.

Chung Thư nhắm mắt, mỉm cười, tự nhủ: “Thanh xuân thứ hai này, mình sẽ không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào. Anh sẽ không thể rời xa mình… và mình sẽ khiến mỗi ngày bên nhau đều trở nên đáng nhớ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×