thanh xuân ngược lối

Chương 2: Trên con đường hoa phượng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, sân trường lại rực rỡ sắc đỏ của phượng. Những cánh hoa mỏng manh rơi đầy trên lối đi, gió thổi nhẹ làm bay bay tà áo đồng phục trắng. Ngọc Linh bước chậm qua sân, trong lòng vẫn lẩn quẩn hình ảnh của buổi sáng hôm trước — buổi sáng mà cô bị phạt, rồi được “kẻ rắc rối” kia kéo chạy khắp hành lang.

Cô không định nghĩ nhiều. Chỉ là… cứ mỗi lần đi qua cổng trường, cô lại bất giác nhớ tới ánh nhìn của Minh, vừa tinh nghịch vừa xa xăm. Cái cảm giác ấy kỳ lạ lắm — như bị kéo vào một vòng xoáy mà chính mình không muốn thoát ra.

Cô lắc đầu, tự nhủ: Thôi, đừng nghĩ nữa. Người như cậu ta thì chắc chả để ý gì đâu.

Khi cô vào lớp, thầy chủ nhiệm đã đứng sẵn trên bục giảng, gõ gõ thước bảng ra hiệu ổn định.

“Hôm nay lớp ta có một số thay đổi về chỗ ngồi để tiện kèm cặp học tập lẫn nhau.”

Cả lớp đồng loạt xôn xao. Ngọc Linh hơi nhíu mày — cô vốn thích ngồi ở dãy ba, gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra hàng phượng ngoài kia. Nhưng thầy vừa nói xong câu tiếp theo thì mọi hy vọng của cô tan biến:

“Ngọc Linh, em chuyển xuống bàn cuối, ngồi cùng bạn Minh.”

Cả lớp ồ lên. Một vài tiếng huýt sáo vang lên từ đám con trai. “Ghê nha, học sinh gương mẫu đi kèm học sinh cá biệt!”

Thầy chủ nhiệm liếc xuống, ánh mắt nghiêm nghị. “Trật tự. Tôi muốn bạn Minh học tập nghiêm túc hơn, và Linh là người có thể giúp em ấy.”

Ngọc Linh đứng sững. Cô liếc về phía cuối lớp — Minh đang ngả người ra sau, hai tay khoanh lại, miệng cười nhạt. Cái kiểu cười nửa như chọc ghẹo, nửa như thách thức.

“Em hiểu rồi, thầy.” – Cô đáp khẽ, rồi thu dọn sách vở đi xuống.

Minh nhấc cặp qua một bên, kéo ghế ra, nói nhỏ:

“Chào bạn cùng bàn mới. Hân hạnh.”

Ngọc Linh không buồn nhìn. “Tôi không hân hạnh.”

“Ờ, nhưng vẫn phải ngồi cùng thôi.”

Cậu nói xong, tựa cằm lên tay, nhìn ra cửa sổ. Cô cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng cảm giác như có một luồng năng lượng lạ cứ lan ra từ bên cạnh. Mùi bạc hà nhẹ từ áo cậu thoang thoảng, trộn lẫn mùi nắng, khiến cô càng thêm khó chịu — hoặc đúng hơn là… bối rối.

Giờ ra chơi, cô đang ghi chép thì Minh huých tay:

“Này, có thể viết chậm chút không? Tôi còn chưa kịp chép phần đầu.”

“Anh nghe không kỹ thì kệ anh, tôi không có trách nhiệm nhắc.”

“Ơ, thầy bảo cô kèm tôi mà.”

“Không nghĩa là tôi phải làm thay anh.”

Minh bật cười. “Cô khó ưa thật đấy.”

“Cảm ơn.”

“Không phải lời khen đâu.”

“Tôi biết.”

Cả hai im lặng vài giây, rồi Minh nghiêng đầu, giọng chậm rãi:

“Nhưng mà, cô viết chữ đẹp thật.”

Ngọc Linh hơi sững. Không hiểu sao tim cô khẽ đập nhanh. Cô vội giả vờ cúi xuống. “Cảm ơn, nhưng không cần nịnh.”

“Không nịnh. Tôi nói thật.”

“Anh toàn nói linh tinh.”

“Ờ, vậy thì thôi.” – Minh cười nhạt, rút điện thoại ra nghịch.

Cô liếc qua. “Không được dùng điện thoại trong lớp.”

“Cô định tố à?”

“Không, tôi không hạ thấp mình như vậy.”

“Ừ, ngoan thật.”

Cái giọng nói nửa trêu nửa thật ấy khiến cô không biết phải phản ứng ra sao. Cô ghét cảm giác bị cậu ta đọc vị — như thể mọi suy nghĩ đều bị nhìn thấu.

Buổi trưa, cả lớp tan học, Ngọc Linh nán lại dọn bàn. Minh vẫn chưa đi.

“Không về à?” – cô hỏi.

“Chờ bạn.”

“Bạn?”

“Ờ, bạn cùng bàn.” – Cậu nhướng mày, cười.

Ngọc Linh định phản bác, nhưng thôi. Cô ra khỏi lớp, nắng hắt lên từ mặt sân làm mọi thứ như đang tan chảy. Trên con đường hoa phượng, cánh hoa rơi lả tả, từng bước chân của cô in lên nền gạch đỏ.

“Ê, đợi chút!” – Giọng Minh vang lên sau lưng. Cậu chạy theo, tay đút túi quần. “Cô về hướng nào?”

“Về nhà.”

“Nhà đâu?”

“Không quen thân, hỏi làm gì?”

“Biết đâu cùng đường.”

Cô không trả lời, cứ đi. Minh im vài giây, rồi bất chợt nói:

“Con đường này, hồi nhỏ tôi từng đi mỗi sáng. Mùa này phượng nở đẹp quá.”

“Ờ, đúng là đẹp.” – Cô đáp gọn.

“Cô có bao giờ thấy hoa phượng giống như tuổi trẻ không? Đẹp, rực rỡ, nhưng chóng tàn.”

Cô hơi ngạc nhiên. “Tôi không nghĩ người như anh lại nói mấy câu triết lý vậy.”

“Người như tôi là sao?”

“Bất cần, ồn ào, lúc nào cũng bị mời lên văn phòng.”

“Còn cô, người như cô thì sao?”

“…”

“Lúc nào cũng nghiêm túc, cứ như mang cả thế giới trên vai. Sống vậy mệt lắm.”

Ngọc Linh dừng lại. Ánh nắng rọi qua hàng phượng, in bóng hai người xuống mặt đường. Cô khẽ nói:

“Tôi không muốn bị gọi là ‘vô dụng’. Muốn ba mẹ tự hào.”

“Ba mẹ cô đặt kỳ vọng nhiều à?”

“Ừ.”

“Vậy cô học vì họ, chứ không phải vì mình.”

Câu nói ấy như một mũi kim chạm đúng nơi mềm nhất trong lòng cô. Cô không đáp, chỉ cúi đầu đi tiếp. Minh nhìn theo, trong ánh mắt có chút gì đó dịu lại.

Ngày hôm sau, cả lớp có bài kiểm tra Toán. Minh chẳng thèm mở sách. Ngọc Linh cố nhịn, nhưng khi thấy cậu ta định ngủ luôn, cô bực:

“Anh định nộp giấy trắng à?”

“Ừ, đỡ mất công.”

“Anh đúng là lười!”

“Không hẳn. Tôi chỉ không thích mấy con số vô hồn.”

“Vô hồn hay không là do người học thôi.”

“Thôi cô ơi, cô giảng cho tôi nghe đi, xem có cảm hứng không.”

Ngọc Linh tức, nhưng vẫn cầm bút, viết vài công thức ra giấy. “Đây, công thức cơ bản thôi. Đừng hỏi nữa.”

Minh ngả người nhìn, giọng nhẹ hơn thường ngày:

“Cô thật sự thích học à?”

“Ừ. Ít ra tôi biết rõ mình cần gì.”

“Thế cô có bao giờ biết mình cần ai chưa?”

Cô khựng tay. Ánh mắt Minh chạm vào cô, sâu và lặng. Trong vài giây, cả thế giới như im bặt, chỉ còn lại tiếng ve và nhịp tim dồn dập.

“Anh nói linh tinh gì thế?”

“Không, chỉ hỏi thôi.” – Minh cười, ngả người ra sau, mắt vẫn không rời cô.

Những ngày sau, họ dần quen với việc ngồi cùng. Lúc thì cãi nhau vì chuyện nhỏ xíu – như ai lấn bàn ai, ai viết bút mực ra ngoài vở người kia – lúc lại cùng cười vì mấy trò ngốc nghếch của bạn trong lớp.

Một buổi chiều, khi tan học, Minh chờ cô dưới gốc phượng.

“Này, cảm ơn nha.”

“Gì nữa?”

“Cái bài kiểm tra Toán hôm bữa. Nhờ cô mà tôi được điểm cao nhất từ trước đến giờ.”

“Anh bao nhiêu?”

“6 điểm.”

“6 điểm mà khoe?”

“Với tôi, đó là kỳ tích rồi.”

Ngọc Linh bật cười, tiếng cười trong trẻo làm Minh ngẩn người. Cậu chưa từng thấy cô cười thoải mái như thế.

“Cười gì?” – Cậu hỏi nhỏ.

“Không, chỉ là… hóa ra anh cũng dễ thương hơn tôi tưởng.”

Minh nhướng mày. “Cô vừa khen tôi à?”

“Ờ, chắc vậy.”

“Cẩn thận, tôi hiểu lầm đấy.”

“Hiểu lầm gì?”

“Là cô thích tôi.”

Cô đỏ mặt. “Anh mơ đi.”

Minh bật cười lớn, tiếng cười vang lên hòa vào tiếng ve râm ran.

“Ừ, mơ thì có sao đâu. Ai cũng cần mơ chứ.”

Cô định đáp lại, nhưng rồi chỉ im lặng. Gió thổi nhẹ, vài cánh phượng rơi xuống vai cô. Minh đưa tay gạt giúp, ngón tay chạm khẽ vào tóc cô. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững người.

“Xin lỗi.” – Cậu nói nhỏ.

“Không sao.” – Giọng cô khẽ run.

Không ai nói gì thêm. Trên con đường hoa phượng, bóng hai người đổ dài, hòa vào nhau trong sắc đỏ rực rỡ.

Tối hôm đó, Ngọc Linh ngồi bên cửa sổ, gió đêm thổi mát rượi. Cô nhìn cuốn vở Toán – nơi có nét chữ của cả hai người – và bất giác mỉm cười. Không biết từ khi nào, mỗi ngày đến lớp lại khiến cô mong chờ đến thế.

Còn Minh, trong căn phòng nhỏ đầy đĩa nhạc và đàn guitar, đang nghịch vài nốt nhạc. Cậu viết vội vào sổ:

“Có người khiến tôi muốn đến trường mỗi sáng.

Không vì bài học, mà vì ánh mắt ấy.”

Cậu khẽ gảy đàn, tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng, như lời tự sự không ai nghe thấy.

Tuần sau, lớp tổ chức buổi tổng vệ sinh trường. Khi đang quét sân, Minh chạy đến bên Linh, giật lấy cây chổi.

“Để tôi làm cho.”

“Không cần, tôi làm được.”

“Cô quét kiểu này mấy tiếng chưa xong.”

“Anh biết thì làm đi.”

Cậu cười, vừa quét vừa huýt sáo. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt thì sáng rực. Linh nhìn cậu, tự nhiên thấy tim mình mềm lại.

“Anh thật sự không tệ như tôi nghĩ.” – Cô buột miệng.

“Cảm ơn. Cô cũng không cứng nhắc như tôi tưởng.”

“Thế à?”

“Ừ. Chắc tại… cô cười đẹp.”

Câu nói khiến Linh im lặng. Một cơn gió thổi qua, cánh phượng rơi lên vai cả hai. Họ cùng nhìn nhau, cùng cười – nụ cười ngượng nghịu, non nớt nhưng thật lòng.

Ngày cuối năm học, thầy chủ nhiệm gọi Minh lên phát biểu vì “tiến bộ vượt bậc”. Cả lớp cười ồ, Minh cũng cười. Cậu nhìn xuống hàng ghế, nơi Ngọc Linh đang ngồi, ánh mắt giao nhau – có lời cảm ơn không nói thành tiếng.

Sau lễ bế giảng, Linh bước ra con đường quen thuộc. Phượng vẫn nở đỏ rực, nắng vàng trải dài. Minh đi phía sau, khẽ gọi:

“Ngọc Linh.”

“Gì?”

“Cảm ơn vì đã chịu ngồi cùng tôi.”

“Thầy xếp, tôi đâu có quyền chọn.”

“Nhưng cô vẫn không bỏ chỗ.”

“Vì tôi thấy anh cần người kéo lại.”

“Vậy giờ tôi kéo cô đi chơi, được không?”

Cô cười, lắc đầu. “Anh mơ nhiều thật.”

“Ờ, biết đâu có ngày mơ thành thật.”

Ngọc Linh không đáp, chỉ bước nhanh hơn. Minh nhìn theo, khẽ nói nhỏ trong gió:

“Cứ đợi đấy, cô gái mang mùi nắng và phượng đỏ.”

Trên con đường hoa phượng năm ấy, hai con người – một nghiêm túc, một bất cần – bắt đầu rẽ vào nhau bằng những bước chân vụng dại, hồn nhiên.

Họ chưa biết rằng, chính con đường này sau này sẽ là nơi họ quay lại, tìm kiếm những năm tháng đã mất.

Bởi có những kỷ niệm, dù đi ngược lối, vẫn không thể xoá nhoà.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×