Buổi sáng đầu hạ, ánh nắng xuyên qua tán phượng đỏ rực, rơi lốm đốm trên dãy bàn cuối lớp. Lớp 10A2 ồn ào như mọi ngày. Tiếng nói chuyện, tiếng ghế kéo, tiếng quạt trần quay kẽo kẹt hoà vào nhau thành một bản nhạc hỗn độn. Trong góc lớp, Hạ Vy ngồi cắm cúi viết, bút cô lướt nhanh trên trang giấy, hàng chữ ngay ngắn như thẳng hàng bằng thước. Cạnh bên, Dương ngả người ra ghế, gác chân lên thành bàn, nhai kẹo cao su nhịp nhịp theo điệu nhạc trong tai nghe.
Từ ngày bị cô chủ nhiệm “ép” ngồi cùng bàn, Hạ Vy và Dương như hai cực nam châm vừa hút vừa đẩy. Cô nghiêm túc, cậu lười nhác; cô sống có nguyên tắc, cậu chẳng coi quy tắc ra gì. Ấy thế mà, giữa những va chạm và tranh cãi nhỏ nhặt, lại dần xuất hiện một thứ gì đó – mơ hồ, khó gọi tên.
Sáng hôm đó, khi Vy đang dọn bàn thì phát hiện một quyển sổ tay nhỏ nằm trong ngăn bàn của mình. Bìa sổ màu đen, cũ kỹ, có vài vết trầy. Cô mở ra, bên trong là chữ viết của ai đó – nguệch ngoạc, phóng khoáng. “Mỗi ngày, hãy thử sống khác đi một chút.” Dòng chữ đầu tiên khiến cô khẽ nhíu mày.
“Của ai đây?” – Vy lẩm bẩm, lật vài trang. Có khi là vài câu hát, vài dòng thơ vụng về, thậm chí là mấy nét vẽ nguệch ngoạc mô phỏng gương mặt ai đó, mái tóc buộc cao và cặp kính cận tròn.
Cô hơi sững người.
Trưa hôm đó, trong giờ ra chơi, Dương thản nhiên lấy từ cặp mình ra một quyển sổ khác, đặt lên bàn cô. “Của cậu này. Hôm qua rớt trong lớp.”
Vy mở ra – là quyển sổ ghi chép học tập của cô. Bên trong toàn công thức, bài giảng, cách giải nhanh. “Vậy cái này…” – cô cầm quyển sổ đen lên hỏi.
“Của tớ.” – Dương cười nhạt, ánh mắt thoáng tinh nghịch. – “Chúng ta trao đổi nhé. Cậu cho tớ mượn trí óc, tớ cho cậu mượn tâm hồn.”
Vy bật cười, nụ cười đầu tiên kể từ khi họ ngồi cùng bàn.
Từ hôm ấy, hai quyển sổ trở thành sợi dây vô hình nối họ lại. Mỗi ngày, cô viết vài công thức, dán vài tờ nhắc nhở nhỏ: “Học bài đi, mai kiểm tra 15 phút.”
Còn Dương lại đáp bằng những câu viết phóng khoáng: “Học thì học, nhưng cũng phải biết tận hưởng.”
Dần dần, những dòng chữ ấy không chỉ là công thức hay lời hát. Họ bắt đầu kể chuyện – những mẩu tâm sự nhỏ.
“Hôm nay cãi nhau với mẹ, bà ấy vẫn không hiểu con thích âm nhạc hơn là học thêm Toán.” – Dương viết.
“Tớ nghĩ mẹ cậu chỉ lo lắng thôi. Đôi khi người lớn không sai, chỉ là họ quên mất cách lắng nghe.” – Vy đáp.
Thỉnh thoảng, khi đọc được lời nhắn mới, Dương lại mỉm cười không rõ lý do. Còn Vy, mỗi lần cậu trả sổ, tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.
Một chiều cuối tuần, Dương gọi cô lại khi cô đang dọn sách.
– “Ê, Vy. Tớ viết xong bài hát mới, muốn cậu nghe thử.”
– “Tớ đâu có rành nhạc.” – cô lúng túng.
– “Không cần rành. Chỉ cần cảm nhận.”
Cậu lấy điện thoại, bật bản thu ngắn, giọng hát hơi khàn nhưng có cảm xúc lạ thường. Lời bài hát là những dòng trong sổ tay – về một cô gái giấu nụ cười trong trang vở, về chàng trai không giỏi nói lời thật lòng.
Khi bài hát kết thúc, Vy chỉ im lặng. Dương nhìn cô, ánh mắt bỗng nghiêm túc hiếm thấy.
– “Cậu biết không, tớ chẳng bao giờ viết được thứ gì nếu không có quyển sổ đó.”
– “Sao vậy?”
– “Vì trong đó có cậu.”
Tim Vy khẽ run. Cô quay đi, giấu nụ cười trong ánh nắng rực ngoài cửa sổ.
Tối hôm ấy, cô mở sổ ra, viết một dòng nhỏ ở trang cuối:
“Cảm ơn cậu vì đã viết nên thanh xuân của tớ bằng những giai điệu.”
Từ đó, ngăn bàn thứ ba dãy cuối lớp 10A2 trở thành nơi lưu giữ bí mật chỉ hai người biết. Ngày qua ngày, quyển sổ nhỏ ấy chứa đầy những con chữ xen lẫn cảm xúc – vừa trẻ con, vừa chân thành, vừa mong manh như những cánh phượng sắp rơi.
Họ không nói ra, nhưng đều hiểu: một điều gì đó đang bắt đầu nảy mầm trong trái tim.
Một điều rất đẹp.
Rất trong trẻo.
Và cũng rất dễ vỡ.