thanh xuân trên thiên cấm sơn

Chương 9: Trên đỉnh mây trắng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi lên đến đỉnh, cả hai tìm được một tảng đá lớn nằm bên sườn núi, nhìn xuống thung lũng phủ mờ sương. Hải Đặng lấy trong ba lô ra hai ổ bánh mì đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cô một cái.

“Bữa sáng trên mây đó, ăn đi cho có sức mà xuống núi.”

“Anh tính kỹ thật ha. Đến cái bánh cũng không quên.”

Cô cắn một miếng, mùi pate và trứng chiên hòa vào hương gió núi, bình dị đến lạ. Hai người cùng ăn, cùng im lặng. Phía trước, mặt trời dần nhô lên khỏi tầng mây, ánh sáng trải dài như tấm lụa vàng rực rỡ.

Quỳnh Anh đặt ổ bánh xuống, khẽ nói:

“Em chưa bao giờ thấy cảnh gì đẹp như vậy.”

“Anh cũng vậy. Nhưng anh nghĩ… một phần vì có em.”

Câu nói bất ngờ khiến cô sững lại. Trong đôi mắt Hải Đặng phản chiếu ánh sáng buổi sớm, vừa ấm vừa sâu. Quỳnh Anh không trả lời, chỉ nhìn xa xăm, nhưng môi khẽ cong lên – nụ cười nhỏ, dịu dàng mà dài lâu.

Gió thổi qua làm tóc cô tung bay, vài sợi vướng vào vai anh. Anh đưa tay gạt nhẹ, nhưng rồi bàn tay khựng lại giữa không trung, chỉ dám chạm khẽ. Giây phút ấy, cả hai cùng lặng.

“Anh Đặng…”

“Hửm?”

“Nếu sau này em rời khỏi đây, anh có nhớ không?”

Câu hỏi nhẹ như gió, nhưng rơi vào lòng anh lại nặng như đá. Anh nhìn cô, không cười, giọng trầm xuống:

“Nhớ. Dù em có đi đâu, chỉ cần nhìn thấy mây như thế này, anh sẽ nhớ ngay.”

Cô gật đầu, ánh mắt rưng rưng.

“Em cũng vậy. Núi Cấm… và buổi sáng hôm nay… chắc sẽ là kỷ niệm em không bao giờ quên.”

Một lúc sau, Hải Đặng lấy máy ảnh ra.

“Đứng yên nhé, anh chụp cho em tấm này.”

Cô xoay người lại, phía sau là nền trời rực sáng. Khi tiếng click vang lên, đó không chỉ là tấm ảnh đầu tiên của chuyến đi – mà là khoảnh khắc anh muốn giữ mãi.

Họ ngồi đó rất lâu, nói về những điều nhỏ nhặt: con mèo ở nhà, cánh đồng lúa đang chín, ước mơ tuổi mười tám… Không có những lời tỏ tình ồn ào, chỉ có sự bình yên lan tỏa như nắng sớm.

Khi chuẩn bị xuống núi, Quỳnh Anh bỗng nói:

“Anh biết không, hôm nay em mới hiểu vì sao người ta gọi là đỉnh mây trắng.”

“Vì mây thật gần à?”

“Không, vì khi đứng đây, mình thấy lòng cũng nhẹ như mây.”

Anh bật cười, quay sang nhìn cô.

“Vậy hy vọng mai mốt, lòng em vẫn nhẹ như hôm nay.”

Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh trong nắng:

“Chỉ cần còn người giữ lời hứa cùng em leo núi, em tin là sẽ vậy.”

Hải Đặng không đáp, chỉ gật nhẹ. Trong tim anh, điều gì đó vừa lớn dần – một thứ không cần gọi tên, nhưng đủ để khiến ánh mắt anh dõi theo cô mãi suốt đường xuống núi.

Dưới chân Núi Cấm, khi cả hai quay lại nhìn, mây vẫn phủ trắng đỉnh trời. Cảnh vật không đổi, nhưng có lẽ, trái tim hai người đã khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×