Cơn mưa bất chợt đổ xuống thành phố như xóa nhòa đi ánh đèn đường và tiếng còi xe vội vã. Duyên bước đi giữa mưa, không che ô, để mặc những giọt nước lạnh ngắt tạt vào gương mặt. Trong lòng cô rối bời. Những lời của Minh cứ vang vọng: “Hoặc là anh, hoặc là Khang.”
Cô biết Minh đã chịu nhiều hy sinh để bên cạnh mình, nhưng trái tim lại cứ dai dẳng hướng về một nơi xa xôi – nơi có người bạn thời thơ ấu, người đã trao cô sợi dây chuyền kỷ niệm. Và rồi, như bị một lực vô hình dẫn dắt, đôi chân Duyên đưa cô đến quán cà phê nhỏ mà cô biết Khang hay lui tới mỗi tối.
Cánh cửa gỗ mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên. Khang ngẩng đầu khỏi cuốn sổ tay, đôi mắt sững lại khi thấy Duyên xuất hiện trong bộ dạng ướt sũng, mái tóc dính bết vào gò má. Anh vội đứng bật dậy, chạy đến:
– “Duyên! Em… sao lại thế này?”
Duyên không trả lời, chỉ khẽ run, đôi mắt đỏ hoe. Khang kéo cô ngồi xuống ghế, gọi nhanh một ly trà nóng. Bàn tay anh hơi lóng ngóng khi đưa cho cô chiếc khăn. Ánh mắt hai người chạm nhau, và trong khoảnh khắc ấy, tất cả những năm tháng xa cách dường như tan biến.
– “Khang… em mệt lắm. Em không biết phải làm gì nữa…” – Duyên nghẹn ngào, giọng run rẩy.
Khang siết chặt nắm tay, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
– “Đã xảy ra chuyện gì?”
Duyên ngập ngừng, rồi khẽ thở dài:
– “Minh biết về những lá thư của anh. Anh ấy giận, bắt em phải chọn. Nhưng em… em không thể. Em nợ anh ấy quá nhiều, nhưng em cũng không muốn mất anh, Khang à…”
Lời nói ấy khiến trái tim Khang thắt lại. Anh từng chuẩn bị cho ngày này, nhưng khi nghe từ chính miệng Duyên, mọi thứ vẫn nhói đau như mới.
– “Duyên, anh chưa bao giờ bắt em phải chọn. Nhưng anh không thể giả vờ rằng mình chỉ là một người bạn bình thường. Anh đã chờ em suốt bao năm qua. Nếu em thật sự muốn dừng lại… anh sẽ cố gắng buông. Nhưng nếu trong tim em vẫn còn anh… thì xin đừng im lặng nữa.”
Nước mắt Duyên trào ra. Cô siết chặt sợi dây chuyền trên cổ – kỷ vật của tuổi thơ, thứ mà bao năm qua cô vẫn giữ như một bí mật riêng. Cô run rẩy thì thầm:
– “Em chưa bao giờ quên… Chưa bao giờ.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai như bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc, quá khứ và hiện tại hòa làm một. Nhưng ngay khi Khang định nắm lấy tay Duyên, cánh cửa quán bất ngờ bật mở. Minh đứng đó, gương mặt ướt đẫm mưa, ánh mắt như dao cắt khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt.
Không khí lập tức căng lên, nặng nề đến nghẹt thở. Cả ba người, cuối cùng, đã bị đẩy vào khoảnh khắc không thể quay đầu.