Tiếng cửa gỗ va mạnh vào vách, chiếc chuông gắn trên khung cửa vang lên chói tai, rồi im bặt trong không gian nặng trĩu. Minh đứng đó, thân người cao lớn, áo sơ mi dính chặt vào da vì cơn mưa ngoài kia, đôi mắt tối sầm lại.
Khang chợt lặng đi, bàn tay đang định chạm vào tay Duyên khựng lại giữa không trung. Còn Duyên thì như bị đông cứng, mặt tái nhợt, môi run run không nói nên lời.
– “Tôi làm phiền à?” – Giọng Minh khàn đặc, đầy mỉa mai.
Không ai trả lời. Tiếng mưa rơi ngoài cửa hòa cùng nhịp tim dồn dập trong lồng ngực ba con người.
Khang đứng dậy, cố lấy lại bình tĩnh:
– “Minh, ngồi xuống đi. Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.”
Minh cười nhạt, tiến lại gần, ánh mắt sắc như lưỡi dao lia về phía Duyên rồi dừng lại trên gương mặt Khang:
– “Nói chuyện? Hai người nói chuyện riêng đủ chưa? Còn cần tôi chứng kiến nữa sao?”
– “Minh, anh đừng như vậy…” – Duyên vội đứng dậy, đưa tay níu lấy cánh tay anh, nhưng Minh giật mạnh ra.
– “Em nghĩ anh không biết gì sao, Duyên? Những lá thư đó, ánh mắt em nhìn hắn, tất cả đều tố cáo em. Bao năm qua, anh ở bên, chia sẻ cùng em, còn hắn thì chỉ gửi vài tờ giấy… mà lại có thể khiến em dao động thế này à?”
Lời nói như nhát dao xé toạc không gian. Duyên bật khóc, còn Khang siết chặt nắm tay, giọng rắn rỏi nhưng vẫn kìm nén:
– “Minh, chuyện này không phải lỗi của Duyên. Nếu có trách, hãy trách tôi. Chính tôi đã không giấu nổi tình cảm của mình.”
Minh bật cười, tiếng cười chát chúa trong căn quán vắng:
– “Hay thật! Một thằng bạn ‘chờ đợi chung thủy’ xuất hiện như trong tiểu thuyết, để rồi phá hỏng tất cả! Anh có biết Duyên đã phải vật lộn thế nào ở nơi đất khách không? Anh có biết tôi đã làm gì cho cô ấy không?”
Duyên nấc nghẹn, cố nói trong nước mắt:
– “Em biết… Em biết hết… Nhưng trái tim em… Em không thể lừa dối được nữa.”
Câu nói ấy khiến Minh chết lặng. Đôi mắt anh run lên, như vừa đánh mất tất cả. Anh nhìn Duyên, rồi nhìn sang Khang – người đang đứng vững trước mặt mình – và bỗng bật thốt:
– “Vậy ra, cuối cùng anh thắng rồi, Khang? Tình bạn ấu thơ thì ra lại mạnh hơn tất cả những gì tôi và cô ấy cùng trải qua?”
Khang cúi đầu, giọng chậm rãi:
– “Đây không phải là chuyện thắng thua. Chỉ là sự thật mà chúng ta không thể né tránh.”
Khoảnh khắc ấy, Minh bỗng bật cười khô khốc, nhưng trong ánh mắt lại đầy cay đắng. Anh quay lưng bước ra cửa, để lại một câu nói lạnh lẽo:
– “Được. Nếu đó là lựa chọn của hai người… thì hãy chuẩn bị trả giá.”
Tiếng cửa đóng sập lại, để lại Khang và Duyên trong căn quán im phăng phắc. Duyên ngã gục xuống ghế, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Khang đứng lặng, bàn tay run lên vì vừa mất đi sự bình yên mong manh cuối cùng.
Cả hai hiểu rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ tay ba không còn chỉ là cảm xúc, mà đã biến thành một cuộc chiến thực sự – nơi mà tình yêu, tình bạn, và niềm tin đều bị thử thách đến tận cùng.